黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《王元之真赞》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写山|

天赐王公,佐我太宗。

学问文章,致于匪躬。

四方来庭,上稍宴衎。

公舍瓦石,责君尧舜。

采芝商山,以切直去。

惟是文章,许以独步。

白发还朝,泣思轩辕。

鸡犬舔鼎,群飞上天。

真宗好文,且大用公。

太阿出柙,公挺其锋。

龙怒鳞逆,在廷岌岌。

万物并流,砥柱中立。

古之遗直,叔向以之。

呜呼王公,其尚似之。

拼音
wáng yuán zhī zhēn zàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
tiān wáng gōng zuǒ tài zōng        xué wèn wén zhāng zhì fěi gōng        fāng lái tíng shàng shāo yàn kǎn        gōng shě shí jun1 yáo shùn        cǎi zhī shāng shān qiē zhí        wéi shì wén zhāng        bái hái cháo xuān yuán        quǎn tiǎn dǐng qún fēi shàng tiān        zhēn zōng hǎo wén qiě yòng gōng        tài ā chū xiá gōng tǐng fēng        lóng lín zài tíng        wàn bìng liú zhù zhōng        zhī zhí shū xiàng zhī        wáng gōng shàng zhī       
王元之真赞注音
  • wáng
    yuán
    zhī
    zhēn
    zàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • tiān
    wáng
    gōng
    zuǒ
    tài
    zōng
    xué
    wèn
    wén
    zhāng
    zhì
    fěi
    gōng
    fāng
    lái
    tíng
    shàng
    shāo
    yàn
    kǎn
    gōng
    shě
    shí
    jun1
    yáo
    shùn
    cǎi
    zhī
    shāng
    shān
    qiē
    zhí
    wéi
    shì
    wén
    zhāng
    bái
    hái
    cháo
    xuān
    yuán
    quǎn
    tiǎn
    dǐng
    qún
    fēi
    shàng
    tiān
    zhēn
    zōng
    hǎo
    wén
    qiě
    yòng
    gōng
    tài
    ā
    chū
    xiá
    gōng
    tǐng
    fēng
    lóng
    lín
    zài
    tíng
    wàn
    bìng
    liú
    zhù
    zhōng
    zhī
    zhí
    shū
    xiàng
    zhī
    wáng
    gōng
    shàng
    zhī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1