梁寅(1303——1389),字孟敬,新喻(今江西省新余市下村镇)人。明初学者。元末累举不第,后征召为集庆路(治所在今江苏南京市,当时辖境相当今南京市及江宁、句容、溧水、溧阳、高淳等县地)儒学训导,晚年结庐石门山,四方士多从学,称其为“梁五经”,著有《石门词》。《明史》有传。梁寅祖辈务农,家贫,致力于学,淹贯《五经》,但屡试不第,后辟为集庆路(今江苏省南京市)儒学训导。仅居二年即告辞归。元末兵起,遂隐居教授,明太祖朱元璋征天下名儒修述礼乐时,他被征任,时年已六十有余。在礼局中,讨论精审,诸儒皆为推服。书成后,将就官,他以老病辞,归里。结庐于石门山(其说不一,一为安徽省内之黟县东南,一在含山县石壁峭立有谷...
《玉蝴蝶 间居》
分享数:1
朝代: 元朝 | 作者:梁寅 | 类型:写风|写水|写人|写梅|写云|

天付林塘幽趣,千章云水,三径风篁。

虽道老来知足,也有难忘。

旋移梅、要教当户,新插柳、须使依墙。

更论量。

水田种秫,辟圃栽桑。

荒凉。

贫家有谁能顾,独怜巢燕,肯恋茅堂。

客到衡门,且留煮茗对焚香。

看如今、苍颜白发,又怎称、紫绶金章。

太痴狂。

人嘲我拙,我笑人忙。

拼音
dié jiān
[ [ yuán cháo ] ] liáng yín
tiān lín táng yōu qiān zhāng yún shuǐ sān jìng fēng huáng        suī dào lǎo lái zhī yǒu nán wàng        xuán méi yào jiāo dāng xīn chā liǔ shǐ 使 qiáng        gèng lùn liàng        shuǐ tián zhǒng shú zāi sāng        huāng liáng        pín jiā yǒu shuí néng lián cháo yàn kěn liàn máo táng        dào héng mén qiě liú zhǔ míng duì fén xiāng        kàn jīn cāng yán bái yòu zěn chēng shòu jīn zhāng        tài chī kuáng        rén cháo zhuō xiào rén máng       
玉蝴蝶 间居注音
  • dié
     
    jiān
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    liáng
    yín
  • tiān
    lín
    táng
    yōu
    qiān
    zhāng
    yún
    shuǐ
    sān
    jìng
    fēng
    huáng
    suī
    dào
    lǎo
    lái
    zhī
    yǒu
    nán
    wàng
    xuán
    méi
    yào
    jiāo
    dāng
    xīn
    chā
    liǔ
    shǐ
    使
    qiáng
    gèng
    lùn
    liàng
    shuǐ
    tián
    zhǒng
    shú
    zāi
    sāng
    huāng
    liáng
    pín
    jiā
    yǒu
    shuí
    néng
    lián
    cháo
    yàn
    kěn
    liàn
    máo
    táng
    dào
    héng
    mén
    qiě
    liú
    zhǔ
    míng
    duì
    fén
    xiāng
    kàn
    jīn
    cāng
    yán
    bái
    yòu
    zěn
    chēng
    shòu
    jīn
    zhāng
    tài
    chī
    kuáng
    rén
    cháo
    zhuō
    xiào
    rén
    máng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1