杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。

杨维桢其它作品精选

zuopinjingxuan

《玉莲曲为金陵张氏妓赋》
分享数:0
朝代: 元朝 | 作者:杨维桢 | 类型:写花|写水|

芙蓉出五沃,荡漾水中央。

托根遍七泽,濯影照沧浪。

亭亭立淤泥,静试岳井妆。

使君青雀舫,夜夜宿花傍。

为结明珰盖,覆此并头芳。

洛妃解瑶珮,王子荐琼觞。

饥餐玲珑玉,渴饮醍醐浆。

白日忽成晚,粉面落秋霜。

窟不结子,柔丝断藕肠。

波寒沉獭伞,愁杀野鸳鸯。

拼音
lián wéi jīn líng zhāng shì
[ [ yuán cháo ] ] yáng wéi zhēn
róng chū dàng yàng shuǐ zhōng yāng        tuō gēn biàn zhuó yǐng zhào cāng làng        tíng tíng jìng shì yuè jǐng zhuāng        shǐ 使 jun1 qīng què fǎng xiǔ 宿 huā bàng        wéi jié míng dāng gài bìng tóu fāng        luò fēi jiě yáo pèi wáng jiàn qióng shāng        cān líng lóng yǐn jiāng        bái chéng wǎn fěn miàn luò qiū shuāng        jié róu duàn ǒu cháng        hán chén sǎn chóu shā yuān yāng       
玉莲曲为金陵张氏妓赋注音
  • lián
    wéi
    jīn
    líng
    zhāng
    shì
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    yáng
    wéi
    zhēn
  • róng
    chū
    dàng
    yàng
    shuǐ
    zhōng
    yāng
    tuō
    gēn
    biàn
    zhuó
    yǐng
    zhào
    cāng
    làng
    tíng
    tíng
    jìng
    shì
    yuè
    jǐng
    zhuāng
    shǐ
    使
    jun1
    qīng
    què
    fǎng
    xiǔ
    宿
    huā
    bàng
    wéi
    jié
    míng
    dāng
    gài
    bìng
    tóu
    fāng
    luò
    fēi
    jiě
    yáo
    pèi
    wáng
    jiàn
    qióng
    shāng
    cān
    líng
    lóng
    yǐn
    jiāng
    bái
    chéng
    wǎn
    fěn
    miàn
    luò
    qiū
    shuāng
    jié
    róu
    duàn
    ǒu
    cháng
    hán
    chén
    sǎn
    chóu
    shā
    yuān
    yāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1