洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。

洪适其它作品精选

zuopinjingxuan

《满江红·春色匆匆》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:洪适 | 类型:写景|写风|写花|写水|写人|写云|写酒|

春色匆匆,三分过、二分光景。

吾老矣,坡轮西下,可堪弄影。

曲水流觞时节好,茂林修竹池台永。

望前村、绿柳荫茅檐,云封岭。

蜂蝶闹,烟花整。

百年梦,如俄顷。

这回头陈迹,漫劳深省。

吹竹弹丝谁不爱,焚琴煮鹤人何肯。

尽三觥、歌罢酒来时,风吹醒。

拼音
mǎn jiāng hóng · · chūn cōng cōng
[ [ sòng cháo ] ] hóng shì
chūn cōng cōng sān fèn guò èr fèn guāng jǐng        lǎo lún 西 xià kān nòng yǐng        shuǐ liú shāng shí jiē hǎo mào lín xiū zhú chí tái yǒng        wàng qián cūn 绿 liǔ yīn máo yán yún fēng lǐng        fēng dié nào yān huā zhěng        bǎi nián mèng é qǐng        zhè huí tóu chén màn láo shēn shěng        chuī zhú dàn shuí ài fén qín zhǔ rén kěn        jìn sān gōng jiǔ lái shí fēng chuī xǐng       
满江红·春色匆匆注音
  • mǎn
    jiāng
    hóng
    ·
    ·
    chūn
    cōng
    cōng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    hóng
    shì
  • chūn
    cōng
    cōng
    sān
    fèn
    guò
    èr
    fèn
    guāng
    jǐng
    lǎo
    lún
    西
    xià
    kān
    nòng
    yǐng
    shuǐ
    liú
    shāng
    shí
    jiē
    hǎo
    mào
    lín
    xiū
    zhú
    chí
    tái
    yǒng
    wàng
    qián
    cūn
    绿
    liǔ
    yīn
    máo
    yán
    yún
    fēng
    lǐng
    fēng
    dié
    nào
    yān
    huā
    zhěng
    bǎi
    nián
    mèng
    é
    qǐng
    zhè
    huí
    tóu
    chén
    màn
    láo
    shēn
    shěng
    chuī
    zhú
    dàn
    shuí
    ài
    fén
    qín
    zhǔ
    rén
    kěn
    jìn
    sān
    gōng
    jiǔ
    lái
    shí
    fēng
    chuī
    xǐng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1