王旭(生卒年不详,约公元1264年前后在世),字景初,东平(今属山东)人。以文章知名于时,与同郡王构、永年王磐并称“三王”。早年家贫,靠教书为生。元世祖至元二十七年(1290)受砀山县令礼遇,被请到县学主持讲席。足迹遍及南北,但一生未入仕,依靠他人资助为生。主要活动于至元到大德年间。有《兰轩集》二十卷,原本已不传。清乾隆年间修《四库全书》,曾从《永乐大典》中辑出王旭诗文若干篇,重编为《兰轩集》十六卷,其中诗九卷,文七卷。栾贵明《四库辑本别集拾遗》又据《永乐大典》残帙补辑出诗二首、文一篇。王旭上许衡书,曾自称“旭布衣,穷居于时,世无所好,独尝有志于古”。与王构、王磐相比,王旭处境最不好,诗文中往往流露出怀才不遇情绪,《古风三十首》集中表达了对人生的感慨。生平事迹见《大明一统志》卷二三、《元诗选·癸集》乙集小传、《元书》卷五八。
《满江红·不爱浮花》
分享数:4
朝代: 元朝 | 作者:王旭 | 类型:写雨|写雪|写风|写花|写山|写草|写云|

不爱浮花,元只爱、松筠高节。

归去好、草堂风雨,对床心切。

东鲁云山多秀丽,西溪泉石尤香洁。

待英灵、重入梦中来,分明说。

今古异,行藏别。

身易退,腰难折。

信叫阍非勇,闭门非怯。

玉斧已修明月就,瑶琴何必朱弦绝。

试回看、前日利名心,红炉雪。

拼音
mǎn jiāng hóng · · ài huā
[ [ yuán cháo ] ] wáng
ài huā yuán zhī ài sōng jun1 gāo jiē        guī hǎo cǎo táng fēng duì chuáng xīn qiē        dōng yún shān duō xiù 西 quán shí yóu xiāng jié        dài yīng líng zhòng mèng zhōng lái fèn míng shuō        jīn háng cáng bié        shēn tuì 退 yāo nán shé        xìn jiào hūn fēi yǒng mén fēi qiè        xiū míng yuè jiù yáo qín zhū xián jué        shì huí kàn qián míng xīn hóng xuě       
满江红·不爱浮花注音
  • mǎn
    jiāng
    hóng
    ·
    ·
    ài
    huā
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    wáng
  • ài
    huā
    yuán
    zhī
    ài
    sōng
    jun1
    gāo
    jiē
    guī
    hǎo
    cǎo
    táng
    fēng
    duì
    chuáng
    xīn
    qiē
    dōng
    yún
    shān
    duō
    xiù
    西
    quán
    shí
    yóu
    xiāng
    jié
    dài
    yīng
    líng
    zhòng
    mèng
    zhōng
    lái
    fèn
    míng
    shuō
    jīn
    háng
    cáng
    bié
    shēn
    tuì
    退
    yāo
    nán
    shé
    xìn
    jiào
    hūn
    fēi
    yǒng
    mén
    fēi
    qiè
    xiū
    míng
    yuè
    jiù
    yáo
    qín
    zhū
    xián
    jué
    shì
    huí
    kàn
    qián
    míng
    xīn
    hóng
    xuě

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1