(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,
《泛海》
分享数:1
朝代: 明朝 | 作者:戴良 | 类型:写风|写山|写水|

仲夏发会稽,乍秋别勾章。

拟杭黑水海,首渡青龙洋。

南条山已断,北界水何长。

近远浪为国,周围天作疆。

川后偶安恬,天吴亦屏藏。

荡桨乘月疾,挂席逐风扬。

零露拂蟠木,旭日耀扶桑。

我行无休隙,此去何渺茫。

东海蹈仲连,西溟遁伯阳。

轻名冀道胜,重己企时康。

孰谓情可陈,旅念坐自伤。

拼音
fàn hǎi
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
zhòng xià huì zhà qiū bié gōu zhāng        háng hēi shuǐ hǎi shǒu qīng lóng yáng        nán tiáo shān duàn běi jiè shuǐ zhǎng        jìn yuǎn làng wéi guó zhōu wéi tiān zuò jiāng        chuān hòu ǒu ān tián tiān píng cáng        dàng jiǎng chéng yuè guà zhú fēng yáng        líng pán yào 耀 sāng        háng xiū miǎo máng        dōng hǎi dǎo zhòng lián 西 míng dùn yáng        qīng míng dào shèng zhòng shí kāng        shú wèi qíng chén niàn zuò shāng       
泛海注音
  • fàn
    hǎi
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • zhòng
    xià
    huì
    zhà
    qiū
    bié
    gōu
    zhāng
    háng
    hēi
    shuǐ
    hǎi
    shǒu
    qīng
    lóng
    yáng
    nán
    tiáo
    shān
    duàn
    běi
    jiè
    shuǐ
    zhǎng
    jìn
    yuǎn
    làng
    wéi
    guó
    zhōu
    wéi
    tiān
    zuò
    jiāng
    chuān
    hòu
    ǒu
    ān
    tián
    tiān
    píng
    cáng
    dàng
    jiǎng
    chéng
    yuè
    guà
    zhú
    fēng
    yáng
    líng
    pán
    yào
    耀
    sāng
    háng
    xiū
    miǎo
    máng
    dōng
    hǎi
    dǎo
    zhòng
    lián
    西
    míng
    dùn
    yáng
    qīng
    míng
    dào
    shèng
    zhòng
    shí
    kāng
    shú
    wèi
    qíng
    chén
    niàn
    zuò
    shāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1