程珌(1164─1242)字怀古,休宁(今属安徽)人,先世居洺水,因自号洺水遗民。绍熙四年(1193)进士。授昌化主簿,调建康府教授,改知富阳县。嘉定十三年(1220),除秘书丞。明年,为著作佐郎、军器少监。历迁国子司业、起居舍人、权中书舍人,拜翰林学士、知制诰。绍定间,知福州兼福建安抚使,以端明殿学士致仕。淳祐二年卒,年七十九。《宋史》有传。有《洺水集》二十四卷,《洺水词》一卷。《四库总目提要》云:「珌文宗欧、苏,其所作词,亦出入于苏、辛两家之间。中多寿人亦自寿之作,颇嫌寡味。至《满庭芳》第二阕之萧、歌通叶,《减字木兰花》后阕之好、坐同韵,皆系乡音,尤不可为训也。」冯煦《蒿庵论词》云:「有与幼安周旋而即效其体者,若西樵、洺水两家。惜怀古味薄,济翁笔亦不健。」

程珌其它作品精选

zuopinjingxuan

《沁园春·玉局仙人》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:程珌 | 类型:写雪|写风|写人|人生|写湖|

玉局仙人,轻帆万里,送入三吴。

怪一舟如叶,元无浊物,依然姑射,满载冰壶。

昔日文君,千言成诵,不识如今记得无。

新来也,喜都将分付,一颗骊珠。

向来田赋蠲输。

散多少、春风巴与渝。

算公家粗了,莼鲈而已,何妨西子,白发江湖。

印铸黄金,时来须佩,毕竟人生万卷书。

离情处,正秦淮岁晚,雪意模糊。

拼音
qìn yuán chūn · · xiān rén
[ [ sòng cháo ] ] chéng
xiān rén qīng fān wàn sòng sān        guài zhōu yuán zhuó rán shè mǎn zǎi bīng        wén jun1 qiān yán chéng sòng shí jīn        xīn lái dōu jiāng fèn zhū        xiàng lái tián juān shū        sàn duō shǎo chūn fēng        suàn gōng jiā le chún ér fáng 西 bái jiāng        yìn zhù huáng jīn shí lái pèi jìng rén shēng wàn juàn shū        qíng chù zhèng qín huái suì wǎn xuě       
沁园春·玉局仙人注音
  • qìn
    yuán
    chūn
    ·
    ·
    xiān
    rén
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    chéng
  • xiān
    rén
    qīng
    fān
    wàn
    sòng
    sān
    guài
    zhōu
    yuán
    zhuó
    rán
    shè
    mǎn
    zǎi
    bīng
    wén
    jun1
    qiān
    yán
    chéng
    sòng
    shí
    jīn
    xīn
    lái
    dōu
    jiāng
    fèn
    zhū
    xiàng
    lái
    tián
    juān
    shū
    sàn
    duō
    shǎo
    chūn
    fēng
    suàn
    gōng
    jiā
    le
    chún
    ér
    fáng
    西
    bái
    jiāng
    yìn
    zhù
    huáng
    jīn
    shí
    lái
    pèi
    jìng
    rén
    shēng
    wàn
    juàn
    shū
    qíng
    chù
    zhèng
    qín
    huái
    suì
    wǎn
    xuě

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1