许有壬(1286~1364) 元代文学家。字可用,彰(zhang)德汤阴(今属河南)人。延祐二年(1315)进士及第,授同知辽州事。后来官中书左司员外郎时,京城外发生饥荒,他从"民,本也"的思想出发,主张放赈(chen 四声)救济。河南农民军起,他建议备御之策十五件。又任集贤大学士,不久改枢密副使,又拜中书左丞。他看到元朝将士贪掠人口玉帛而无斗志,就主张对起义农民实行招降政策。
《沁园春 次班彦功韵》
分享数:1
朝代: 元朝 | 作者:许有壬 | 类型:写山|写鸟|写人|写云|写酒|

旅食京华,蜀道天难,邯郸梦回。

笑白衣苍狗,悠悠无定,黄尘赤日,扰扰何为。

长铗休弹,瑶琴时鼓,倦鸟谁教强去来。

衡门下,幸良辰良友,同酒同诗。

功名少壮为期。

柰身外升沉自不知。

算人间难得,还丹大药,山中尽有,老树清溪。

蕙帐云空,石田苔满,应被山灵怪去迟。

春来也,向故园回首,归去休迷。

拼音
qìn yuán chūn bān yàn gōng yùn
[ [ yuán cháo ] ] yǒu rén
shí jīng huá shǔ dào tiān nán hán dān mèng huí        xiào bái cāng gǒu yōu yōu dìng huáng chén chì rǎo rǎo wéi        zhǎng jiá xiū dàn yáo qín shí juàn niǎo shuí jiāo qiáng lái        héng mén xià xìng liáng chén liáng yǒu tóng jiǔ tóng shī        gōng míng shǎo zhuàng wéi        nài shēn wài shēng chén zhī        suàn rén jiān nán hái dān yào shān zhōng jìn yǒu lǎo shù qīng        huì zhàng yún kōng shí tián tái mǎn yīng bèi shān líng guài chí        chūn lái xiàng yuán huí shǒu guī xiū       
沁园春 次班彦功韵注音
  • qìn
    yuán
    chūn
     
    bān
    yàn
    gōng
    yùn
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    yǒu
    rén
  • shí
    jīng
    huá
    shǔ
    dào
    tiān
    nán
    hán
    dān
    mèng
    huí
    xiào
    bái
    cāng
    gǒu
    yōu
    yōu
    dìng
    huáng
    chén
    chì
    rǎo
    rǎo
    wéi
    zhǎng
    jiá
    xiū
    dàn
    yáo
    qín
    shí
    juàn
    niǎo
    shuí
    jiāo
    qiáng
    lái
    héng
    mén
    xià
    xìng
    liáng
    chén
    liáng
    yǒu
    tóng
    jiǔ
    tóng
    shī
    gōng
    míng
    shǎo
    zhuàng
    wéi
    nài
    shēn
    wài
    shēng
    chén
    zhī
    suàn
    rén
    jiān
    nán
    hái
    dān
    yào
    shān
    zhōng
    jìn
    yǒu
    lǎo
    shù
    qīng
    huì
    zhàng
    yún
    kōng
    shí
    tián
    tái
    mǎn
    yīng
    bèi
    shān
    líng
    guài
    chí
    chūn
    lái
    xiàng
    yuán
    huí
    shǒu
    guī
    xiū

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1