叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。

叶梦得其它作品精选

zuopinjingxuan

《永遇乐·天末山横》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:叶梦得 | 类型:写风|写花|写山|写水|

天末山横,半空箫鼓,楼观高起。

指点栽成,东风满院,总是新桃李。

纶巾羽扇,一尊饮罢,目送断鸿千里。

揽清歌、馀音不断,缥缈尚萦流水。

年来自笑无情,何事犹有,多情遗思。

绿鬓朱颜,匆匆拚了,却记花前醉。

明年春到,重寻幽梦,应在乱莺声里。

拍阑干、斜阳转处,有谁共倚。

拼音
yǒng · · tiān shān héng
[ [ sòng cháo ] ] mèng
tiān shān héng bàn kōng xiāo lóu guān gāo        zhǐ diǎn zāi chéng dōng fēng mǎn yuàn zǒng shì xīn táo        lún jīn shàn zūn yǐn sòng duàn hóng 鸿 qiān        lǎn qīng yīn duàn piāo miǎo shàng yíng liú shuǐ        nián lái xiào qíng shì yóu yǒu duō qíng        绿 bìn zhū yán cōng cōng pīn le què huā qián zuì        míng nián chūn dào zhòng xún yōu mèng yīng zài luàn yīng shēng        pāi lán gàn xié yáng zhuǎn chù yǒu shuí gòng       
永遇乐·天末山横注音
  • yǒng
    ·
    ·
    tiān
    shān
    héng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
  • tiān
    shān
    héng
    bàn
    kōng
    xiāo
    lóu
    guān
    gāo
    zhǐ
    diǎn
    zāi
    chéng
    dōng
    fēng
    mǎn
    yuàn
    zǒng
    shì
    xīn
    táo
    lún
    jīn
    shàn
    zūn
    yǐn
    sòng
    duàn
    hóng
    鸿
    qiān
    lǎn
    qīng
    yīn
    duàn
    piāo
    miǎo
    shàng
    yíng
    liú
    shuǐ
    nián
    lái
    xiào
    qíng
    shì
    yóu
    yǒu
    duō
    qíng
    绿
    bìn
    zhū
    yán
    cōng
    cōng
    pīn
    le
    què
    huā
    qián
    zuì
    míng
    nián
    chūn
    dào
    zhòng
    xún
    yōu
    mèng
    yīng
    zài
    luàn
    yīng
    shēng
    pāi
    lán
    gàn
    xié
    yáng
    zhuǎn
    chù
    yǒu
    shuí
    gòng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1