叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。

叶梦得其它作品精选

zuopinjingxuan

《水龙吟·舵楼横笛孤吹》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:叶梦得 | 类型:写风|写山|写水|写人|写云|写酒|

舵楼横笛孤吹,暮云散尽天如水。

人间底事,忽惊飞堕,冰壶千里。

玉树风清,漫披遥卷,与空无际。

料嫦娥此夜,殷勤偏照,知人在、千山里。

常恨孤光易转,仗多情、使君料理。

一杯起舞,曲终须寄,狂歌重倚。

为问飘流,几逢清影,有谁同记。

但尊中有酒,长追旧事,拚年年醉。

拼音
shuǐ lóng yín · · duò lóu héng chuī
[ [ sòng cháo ] ] mèng
duò lóu héng chuī yún sàn jìn tiān shuǐ        rén jiān shì jīng fēi duò bīng qiān        shù fēng qīng màn yáo juàn kōng        liào cháng é yīn qín piān zhào zhī rén zài qiān shān        cháng hèn guāng zhuǎn zhàng duō qíng shǐ 使 jun1 liào        bēi zhōng kuáng zhòng        wéi wèn piāo liú féng qīng yǐng yǒu shuí tóng        dàn zūn zhōng yǒu jiǔ zhǎng zhuī jiù shì pīn nián nián zuì       
水龙吟·舵楼横笛孤吹注音
  • shuǐ
    lóng
    yín
    ·
    ·
    duò
    lóu
    héng
    chuī
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
  • duò
    lóu
    héng
    chuī
    yún
    sàn
    jìn
    tiān
    shuǐ
    rén
    jiān
    shì
    jīng
    fēi
    duò
    bīng
    qiān
    shù
    fēng
    qīng
    màn
    yáo
    juàn
    kōng
    liào
    cháng
    é
    yīn
    qín
    piān
    zhào
    zhī
    rén
    zài
    qiān
    shān
    cháng
    hèn
    guāng
    zhuǎn
    zhàng
    duō
    qíng
    shǐ
    使
    jun1
    liào
    bēi
    zhōng
    kuáng
    zhòng
    wéi
    wèn
    piāo
    liú
    féng
    qīng
    yǐng
    yǒu
    shuí
    tóng
    dàn
    zūn
    zhōng
    yǒu
    jiǔ
    zhǎng
    zhuī
    jiù
    shì
    pīn
    nián
    nián
    zuì

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1