蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。
《梅花引 以上二首见阳春白雪三案词学丛书本》
分享数:3
朝代: 金朝 | 作者:蔡松年 | 类型:写风|写花|写水|牡丹|写酒|

清阴陌。

狂踪迹。

朱门团扇香迎客。

牡丹风。

数苞红。

水香扑蕊,新妆为谁容。

蜡灯春酒风光夕。

锦浪龙须花六尺。

月波寒。

玉琅?。

无情又是,华星送宝鞍。

有蔡松年念奴娇棋声特地一首。

据珊瑚网法书题跋卷十,引郭天锡手录诗文杂记作周文谟词,因不补录。

拼音
méi huā yǐn shàng èr shǒu jiàn yáng chūn bái xuě sān àn xué cóng shū běn
[ [ jīn cháo ] ] cài sōng nián
qīng yīn        kuáng zōng        zhū mén tuán shàn xiāng yíng        dān fēng        shù bāo hóng        shuǐ xiāng ruǐ xīn zhuāng wéi shuí róng        dēng chūn jiǔ fēng guāng        jǐn làng lóng huā liù chǐ        yuè hán        láng ? ?        qíng yòu shì huá xīng sòng bǎo ān        yǒu cài sōng nián niàn jiāo shēng shǒu        shān wǎng shū juàn shí yǐn guō tiān shǒu shī wén zuò zhōu wén yīn       
梅花引 以上二首见阳春白雪三案词学丛书本注音
  • méi
    huā
    yǐn
     
    shàng
    èr
    shǒu
    jiàn
    yáng
    chūn
    bái
    xuě
    sān
    àn
    xué
    cóng
    shū
    běn
  • [
    [
    jīn
    cháo
    ]
    ]
    cài
    sōng
    nián
  • qīng
    yīn
    kuáng
    zōng
    zhū
    mén
    tuán
    shàn
    xiāng
    yíng
    dān
    fēng
    shù
    bāo
    hóng
    shuǐ
    xiāng
    ruǐ
    xīn
    zhuāng
    wéi
    shuí
    róng
    dēng
    chūn
    jiǔ
    fēng
    guāng
    jǐn
    làng
    lóng
    huā
    liù
    chǐ
    yuè
    hán
    láng
    ?
    ?
    qíng
    yòu
    shì
    huá
    xīng
    sòng
    bǎo
    ān
    yǒu
    cài
    sōng
    nián
    niàn
    jiāo
    shēng
    shǒu
    shān
    wǎng
    shū
    juàn
    shí
    yǐn
    guō
    tiān
    shǒu
    shī
    wén
    zuò
    zhōu
    wén
    yīn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1