孔融(153-208),字文举,鲁国(治今山东曲阜)人,东汉文学家,“建安七子”之首。家学渊源,是孔子的二十世孙,太山都尉孔宙之子。少有异才,勤奋好学,与平原陶丘洪、陈留边让并称俊秀。献帝即位后任北军中侯、虎贲中郎将、北海相,时称孔北海。在郡六年,修城邑,立学校,举贤才,表儒术。建安元年(196),征还为将作大匠,迁少府,又任大中大夫。性好宾客,喜抨议时政,言辞激烈,后因触怒曹操,为曹操所杀。能诗善文。散文锋利简洁,代表作是《荐祢衡表》。六言诗反映了汉末动乱的现实。原有文集已散佚,明人辑有《孔北海集》。

孔融其它作品精选

zuopinjingxuan

《杂诗·零》
分享数:3
朝代: 汉朝 | 作者:孔融 | 类型:写人|人生|

远送新行客,岁暮乃来归。

入门望爱子,妻妾向人悲。

闻子不可见,日已潜光辉。

孤坟在西北,常念君来迟。

褰裳上墟丘,但见蒿与薇。

白骨归黄泉,肌体乘尘飞。

生时不识父,死后知我谁。

孤魂游穷暮,飘摇安所依。

人生图嗣息,尔死我念追。

俯仰内伤心,不觉泪沾衣。

人生自有命,但恨生日希。

拼音
shī · · líng
[ [ hàn cháo ] ] kǒng róng
yuǎn sòng xīn háng suì nǎi lái guī        mén wàng ài qiè xiàng rén bēi        wén jiàn qián guāng huī        fén zài 西 běi cháng niàn jun1 lái chí        qiān shang shàng qiū dàn jiàn hāo wēi        bái guī huáng quán chéng chén fēi        shēng shí shí hòu zhī shuí        hún yóu qióng piāo yáo ān suǒ        rén shēng ěr niàn zhuī        yǎng nèi shāng xīn jiào lèi zhān        rén shēng yǒu mìng dàn hèn shēng       
杂诗·零注音
  • shī
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    hàn
    cháo
    ]
    ]
    kǒng
    róng
  • yuǎn
    sòng
    xīn
    háng
    suì
    nǎi
    lái
    guī
    mén
    wàng
    ài
    qiè
    xiàng
    rén
    bēi
    wén
    jiàn
    qián
    guāng
    huī
    fén
    zài
    西
    běi
    cháng
    niàn
    jun1
    lái
    chí
    qiān
    shang
    shàng
    qiū
    dàn
    jiàn
    hāo
    wēi
    bái
    guī
    huáng
    quán
    chéng
    chén
    fēi
    shēng
    shí
    shí
    hòu
    zhī
    shuí
    hún
    yóu
    qióng
    piāo
    yáo
    ān
    suǒ
    rén
    shēng
    ěr
    niàn
    zhuī
    yǎng
    nèi
    shāng
    xīn
    jiào
    lèi
    zhān
    rén
    shēng
    yǒu
    mìng
    dàn
    hèn
    shēng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1