王旭(生卒年不详,约公元1264年前后在世),字景初,东平(今属山东)人。以文章知名于时,与同郡王构、永年王磐并称“三王”。早年家贫,靠教书为生。元世祖至元二十七年(1290)受砀山县令礼遇,被请到县学主持讲席。足迹遍及南北,但一生未入仕,依靠他人资助为生。主要活动于至元到大德年间。有《兰轩集》二十卷,原本已不传。清乾隆年间修《四库全书》,曾从《永乐大典》中辑出王旭诗文若干篇,重编为《兰轩集》十六卷,其中诗九卷,文七卷。栾贵明《四库辑本别集拾遗》又据《永乐大典》残帙补辑出诗二首、文一篇。王旭上许衡书,曾自称“旭布衣,穷居于时,世无所好,独尝有志于古”。与王构、王磐相比,王旭处境最不好,诗文中往往流露出怀才不遇情绪,《古风三十首》集中表达了对人生的感慨。生平事迹见《大明一统志》卷二三、《元诗选·癸集》乙集小传、《元书》卷五八。
《木兰花慢 听姜惠甫摘阮》
分享数:3
朝代: 元朝 | 作者:王旭 | 类型:写风|写山|写人|

想高情千古,谁得似、仲容贤。

把山海遗音,写归玄璧,妙绝当年。

清风竹林人去,被浮哇、迷却性中天。

不有黄台公子,宁闻清庙朱弦。

博山香底坐*仙。

幽兴想飘然。

笑袅袅繁声,三生儿女,恩怨流连。

回头月明千里,正松风、岩壑和流泉。

座上神游八表,知音不在言传。

拼音
lán huā màn tīng jiāng huì zhāi ruǎn
[ [ yuán cháo ] ] wáng
xiǎng gāo qíng qiān shuí zhòng róng xián        shān hǎi yīn xiě guī xuán miào jué dāng nián        qīng fēng zhú lín rén bèi wa què xìng zhōng tiān        yǒu huáng tái gōng níng wén qīng miào zhū xián        shān xiāng zuò xiān        yōu xìng xiǎng piāo rán        xiào niǎo niǎo fán shēng sān shēng ér ēn yuàn liú lián        huí tóu yuè míng qiān zhèng sōng fēng yán liú quán        zuò shàng shén yóu biǎo zhī yīn zài yán chuán       
木兰花慢 听姜惠甫摘阮注音
  • lán
    huā
    màn
     
    tīng
    jiāng
    huì
    zhāi
    ruǎn
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    wáng
  • xiǎng
    gāo
    qíng
    qiān
    shuí
    zhòng
    róng
    xián
    shān
    hǎi
    yīn
    xiě
    guī
    xuán
    miào
    jué
    dāng
    nián
    qīng
    fēng
    zhú
    lín
    rén
    bèi
    wa
    què
    xìng
    zhōng
    tiān
    yǒu
    huáng
    tái
    gōng
    níng
    wén
    qīng
    miào
    zhū
    xián
    shān
    xiāng
    zuò
    xiān
    yōu
    xìng
    xiǎng
    piāo
    rán
    xiào
    niǎo
    niǎo
    fán
    shēng
    sān
    shēng
    ér
    ēn
    yuàn
    liú
    lián
    huí
    tóu
    yuè
    míng
    qiān
    zhèng
    sōng
    fēng
    yán
    liú
    quán
    zuò
    shàng
    shén
    yóu
    biǎo
    zhī
    yīn
    zài
    yán
    chuán

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1