刘敏中(1243~1318) 元代文学家,字端甫,山东省济南市章丘市人。自幼卓异不凡,曾任中书掾、兵部主事、监察御史等职,因弹劾秉政的桑哥,辞职归乡。后又入为御史、御史都事、翰林直学士,兼国子祭洒、翰林学士承旨等,还曾宣抚辽东山北,拜河南行省参政等。刘敏中一生为官清正,以时事为忧。敢于对贵□横暴绳之以法,并上疏指陈时弊。仕世祖、成宗、武宗三朝,多为监察官,受到皇帝的嘉纳。刘敏中今存词 149首。大多是应酬之作,但在一些词中也透露出他"学古无成,于今何补"的岁月蹉跎的怅惘(〔木兰花慢〕《适得醉经乐章》),对"浮世匆匆如此,眼底风尘今古梦"的叹息(〔念奴娇〕《自述呈知己》),以及对"世事何穷"、"兵鏖蜗角"的感慨(〔沁园春〕...
《木兰花慢 代人作》
分享数:2
朝代: 元朝 | 作者:刘敏中 | 类型:写雨|写风|写花|写山|写马|离别|写人|梨花|寂寞|凄凉|黄昏|写草|写云|夕阳|

渺云间天淡,离别意、一消魂。

忆金缕珠喉,冰弦玉笋,明月幽人。

风流旧家心事,指南山、松柏托殷勤。

烟草夕阳别浦,梨花暮雨重门。

浪凭归梦觅行云。

肠断几黄昏。

甚百种凄凉,一般寂寞,两地平分。

多情料应有语,道卿卿、不惜锁窗春。

为谢倩桃风柳,不禁鞍马红尘。

拼音
lán huā màn dài rén zuò
[ [ yuán cháo ] ] liú mǐn zhōng
miǎo yún jiān tiān dàn bié xiāo hún        jīn zhū hóu bīng xián sǔn míng yuè yōu rén        fēng liú jiù jiā xīn shì zhǐ nán shān sōng bǎi tuō yīn qín        yān cǎo yáng bié huā zhòng mén        làng píng guī mèng háng yún        cháng duàn huáng hūn        shèn bǎi zhǒng liáng bān liǎng píng fèn        duō qíng liào yīng yǒu dào qīng qīng suǒ chuāng chūn        wéi xiè qiàn táo fēng liǔ jìn ān hóng chén       
木兰花慢 代人作注音
  • lán
    huā
    màn
     
    dài
    rén
    zuò
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    liú
    mǐn
    zhōng
  • miǎo
    yún
    jiān
    tiān
    dàn
    bié
    xiāo
    hún
    jīn
    zhū
    hóu
    bīng
    xián
    sǔn
    míng
    yuè
    yōu
    rén
    fēng
    liú
    jiù
    jiā
    xīn
    shì
    zhǐ
    nán
    shān
    sōng
    bǎi
    tuō
    yīn
    qín
    yān
    cǎo
    yáng
    bié
    huā
    zhòng
    mén
    làng
    píng
    guī
    mèng
    háng
    yún
    cháng
    duàn
    huáng
    hūn
    shèn
    bǎi
    zhǒng
    liáng
    bān
    liǎng
    píng
    fèn
    duō
    qíng
    liào
    yīng
    yǒu
    dào
    qīng
    qīng
    suǒ
    chuāng
    chūn
    wéi
    xiè
    qiàn
    táo
    fēng
    liǔ
    jìn
    ān
    hóng
    chén

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1