杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。

杨基其它作品精选

zuopinjingxuan

《望蕲州》
分享数:3
朝代: 明朝 | 作者:杨基 | 类型:写山|写草|

未见蕲州城,已见蕲州山。

诸山初不高,苍石砺且顽。

想当至正时,民物庶以殷。

大江楚西来,万里不闭关。

兹山独储英,群雄出其间。

遂为祸乱阶,滋蔓莫可删。

忆我闻乱初,我方总两鬟。

侍立父祖旁,听说国步艰。

焉知三十年,见此草与菅。

骨肉亦已零,安得发不斑。

披榛欲吊古,豺虎怆我颜。

苍茫望茅宇,日落孤舟还。

拼音
wàng zhōu
[ [ míng cháo ] ] yáng
wèi jiàn zhōu chéng jiàn zhōu shān        zhū shān chū gāo cāng shí qiě wán        xiǎng dāng zhì zhèng shí mín shù yīn        jiāng chǔ 西 lái wàn guān        shān chǔ yīng qún xióng chū jiān        suí wéi huò luàn jiē màn shān        wén luàn chū fāng zǒng liǎng huán        shì páng tīng shuō guó jiān        yān zhī sān shí nián jiàn cǎo jiān        ròu líng ān bān        zhēn diào chái chuàng yán        cāng máng wàng máo luò zhōu hái       
望蕲州注音
  • wàng
    zhōu
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • wèi
    jiàn
    zhōu
    chéng
    jiàn
    zhōu
    shān
    zhū
    shān
    chū
    gāo
    cāng
    shí
    qiě
    wán
    xiǎng
    dāng
    zhì
    zhèng
    shí
    mín
    shù
    yīn
    jiāng
    chǔ
    西
    lái
    wàn
    guān
    shān
    chǔ
    yīng
    qún
    xióng
    chū
    jiān
    suí
    wéi
    huò
    luàn
    jiē
    màn
    shān
    wén
    luàn
    chū
    fāng
    zǒng
    liǎng
    huán
    shì
    páng
    tīng
    shuō
    guó
    jiān
    yān
    zhī
    sān
    shí
    nián
    jiàn
    cǎo
    jiān
    ròu
    líng
    ān
    bān
    zhēn
    diào
    chái
    chuàng
    yán
    cāng
    máng
    wàng
    máo
    luò
    zhōu
    hái

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1