黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《晚泊长沙示秦处度范元实用寄明略和父韵五首·二》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:

往时高交友,宰木已枞枞。

今我二三子,事业在灯窗。

秦范波澜阔,笑陆海潘江。

愿兹秉经术,出仕荣家邦。

拼音
wǎn zhǎng shā shì qín chù fàn yuán shí yòng míng luè yùn shǒu · · èr
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
wǎng shí gāo jiāo yǒu zǎi cōng cōng        jīn èr sān shì zài dēng chuāng        qín fàn lán kuò xiào hǎi pān jiāng        yuàn bǐng jīng shù chū shì róng jiā bāng       
晚泊长沙示秦处度范元实用寄明略和父韵五首·二注音
  • wǎn
    zhǎng
    shā
    shì
    qín
    chù
    fàn
    yuán
    shí
    yòng
    míng
    luè
    yùn
    shǒu
    ·
    ·
    èr
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • wǎng
    shí
    gāo
    jiāo
    yǒu
    zǎi
    cōng
    cōng
    jīn
    èr
    sān
    shì
    zài
    dēng
    chuāng
    qín
    fàn
    lán
    kuò
    xiào
    hǎi
    pān
    jiāng
    yuàn
    bǐng
    jīng
    shù
    chū
    shì
    róng
    jiā
    bāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1