杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。
《明皇按乐图(二首)·零》
分享数:4
朝代: 元朝 | 作者:杨维桢 | 类型:写雨|写花|伤春|海棠|写云|

沉香亭前花萼下,天街一阵催花雨。

海棠花妖睡初着,唤醒一声红芍药。

金銮供奉调《清平》,梨园旧曲换新声。

阿环自吹范阳笛,八姨独操伤春情。

君不见夜游重到明月府,青鸾能歌兔能舞。

五云不障蚩尤旗,回首烟中万鼙鼓。

那知著底梧桐雨,雨声已入淋铃谱。

拼音
míng huáng àn èr shǒu · · líng
[ [ yuán cháo ] ] yáng wéi zhēn
chén xiāng tíng qián huā è xià tiān jiē zhèn cuī huā        hǎi táng huā yāo shuì chū zhe huàn xǐng shēng hóng sháo yào        jīn luán gòng fèng diào qīng píng yuán jiù huàn xīn shēng        ā huán chuī fàn yáng cāo shāng chūn qíng        jun1 jiàn yóu zhòng dào míng yuè qīng luán néng néng        yún zhàng chī yóu huí shǒu yān zhōng wàn        zhī zhe tóng shēng lín líng       
明皇按乐图(二首)·零注音
  • míng
    huáng
    àn
    èr
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    yáng
    wéi
    zhēn
  • chén
    xiāng
    tíng
    qián
    huā
    è
    xià
    tiān
    jiē
    zhèn
    cuī
    huā
    hǎi
    táng
    huā
    yāo
    shuì
    chū
    zhe
    huàn
    xǐng
    shēng
    hóng
    sháo
    yào
    jīn
    luán
    gòng
    fèng
    diào
    qīng
    píng
    yuán
    jiù
    huàn
    xīn
    shēng
    ā
    huán
    chuī
    fàn
    yáng
    cāo
    shāng
    chūn
    qíng
    jun1
    jiàn
    yóu
    zhòng
    dào
    míng
    yuè
    qīng
    luán
    néng
    néng
    yún
    zhàng
    chī
    yóu
    huí
    shǒu
    yān
    zhōng
    wàn
    zhī
    zhe
    tóng
    shēng
    lín
    líng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1