江总(519~594)著名南朝陈大臣、文学家。字总持,祖籍济阳考城(今河南兰考)。出身高门,幼聪敏,有文才。年十八,为宣惠武陵王府法曹参军,迁尚书殿中郎。所作诗篇深受梁武帝赏识,官至太常卿。张缵、王筠、刘之遴,乃一时高才学士,皆对江总雅相推重,与之为忘年友。侯景之乱后,避难会稽,流寓岭南,至陈文帝天嘉四年(563)才被征召回建康,任中书侍郎。陈后主时,官至尚书令,故世称“江令”。任上“总当权宰,不持政务,但日与后主游宴后庭”,“由是国政日颓,纲纪不立”(《陈书·江总传》)。隋文帝开皇九年(589)灭陈,江总入隋为上开府,后放回江南,去世于江都(今江苏扬州)。

江总其它作品精选

zuopinjingxuan

《明庆寺诗》
分享数:1
朝代: 隋朝 | 作者:江总 | 类型:写山|写草|

十五诗书日。

六十轩冕年。

名山极历览。

胜地殊留连。

幽厓耸绝壁。

洞穴泻飞泉。

金河知证果。

石室乃安禅。

夜梵闻三界。

朝香彻九天。

山阶步皎月。

涧户听凉蝉。

市朝沾草露。

淮海作桑田。

何言望钟岭。

更复切秦川。

拼音
míng qìng shī
[ [ suí cháo ] ] jiāng zǒng
shí shī shū        liù shí xuān miǎn nián        míng shān lǎn        shèng shū liú lián        yōu sǒng jué        dòng xué xiè fēi quán        jīn zhī zhèng guǒ        shí shì nǎi ān chán        fàn wén sān jiè        cháo xiāng chè jiǔ tiān        shān jiē jiǎo yuè        jiàn tīng liáng chán        shì cháo zhān cǎo        huái hǎi zuò sāng tián        yán wàng zhōng lǐng        gèng qiē qín chuān       
明庆寺诗注音
  • míng
    qìng
    shī
  • [
    [
    suí
    cháo
    ]
    ]
    jiāng
    zǒng
  • shí
    shī
    shū
    liù
    shí
    xuān
    miǎn
    nián
    míng
    shān
    lǎn
    shèng
    shū
    liú
    lián
    yōu
    sǒng
    jué
    dòng
    xué
    xiè
    fēi
    quán
    jīn
    zhī
    zhèng
    guǒ
    shí
    shì
    nǎi
    ān
    chán
    fàn
    wén
    sān
    jiè
    cháo
    xiāng
    chè
    jiǔ
    tiān
    shān
    jiē
    jiǎo
    yuè
    jiàn
    tīng
    liáng
    chán
    shì
    cháo
    zhān
    cǎo
    huái
    hǎi
    zuò
    sāng
    tián
    yán
    wàng
    zhōng
    lǐng
    gèng
    qiē
    qín
    chuān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1