常衮登第后由太子正字授补阙起居郎,永泰元年(765年)授中书舍人。广德元年(763年)以右补阙充翰林学士,不久任考功员外郎。期间宦官鱼朝恩恃宠专权,群臣竞献珠宝邀宠,常衮上书曰:所贡宝物,源出于民,是敛怨以媚上也,请皆还之。代宗赞许,加封常衮为集贤院学士。大历九年(774年)升礼部侍郎。连续三年主科考。处事谨慎、墨守陈规。大历十二年(777年)拜相,杨绾病故后,独揽朝政。以文辞出众而又登科第为用人标准,堵塞买官之路。对朝中众官俸禄亦视其好恶而酌定。封河内郡公。德宗即位后,被贬为河南少尹,又贬为潮州刺史。不久为福建观察使。常衮注重教育,增设乡校,亲自讲授,闽地文风为之一振。建中四年(785年)死于任上。享年五...
《早秋望华清宫树因以成咏(一作卢纶诗)》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:常衮 | 类型:写雨|写风|写山|写雷|惆怅|写云|

可怜云木丛,满禁碧濛濛。

色润灵泉近,阴清辇路通。

玉坛标八桂,金井识双桐。

交映凝寒露,相和起夜风。

数枝盘石上,几叶落云中。

燕拂宜秋霁,蝉鸣觉昼空。

翠屏更隐见,珠缀共玲珑。

雷雨生成早,樵苏禁令雄。

野藤高助绿,仙果迥呈红。

惆怅缭坦暮,兹山闻暗虫。

拼音
zǎo qiū wàng huá qīng gōng shù yīn chéng yǒng zuò lún shī
[ [ táng cháo ] ] cháng gǔn
lián yún cóng mǎn jìn méng méng        rùn líng quán jìn yīn qīng niǎn tōng        tán biāo guì jīn jǐng shí shuāng tóng        jiāo yìng níng hán xiàng fēng        shù zhī pán shí shàng luò yún zhōng        yàn qiū chán míng jiào zhòu kōng        cuì píng gèng yǐn jiàn zhū zhuì gòng líng lóng        léi shēng chéng zǎo qiáo jìn lìng xióng        téng gāo zhù 绿 xiān guǒ jiǒng chéng hóng        chóu chàng liáo tǎn shān wén àn chóng       
早秋望华清宫树因以成咏(一作卢纶诗)注音
  • zǎo
    qiū
    wàng
    huá
    qīng
    gōng
    shù
    yīn
    chéng
    yǒng
    zuò
    lún
    shī
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    cháng
    gǔn
  • lián
    yún
    cóng
    mǎn
    jìn
    méng
    méng
    rùn
    líng
    quán
    jìn
    yīn
    qīng
    niǎn
    tōng
    tán
    biāo
    guì
    jīn
    jǐng
    shí
    shuāng
    tóng
    jiāo
    yìng
    níng
    hán
    xiàng
    fēng
    shù
    zhī
    pán
    shí
    shàng
    luò
    yún
    zhōng
    yàn
    qiū
    chán
    míng
    jiào
    zhòu
    kōng
    cuì
    píng
    gèng
    yǐn
    jiàn
    zhū
    zhuì
    gòng
    líng
    lóng
    léi
    shēng
    chéng
    zǎo
    qiáo
    jìn
    lìng
    xióng
    téng
    gāo
    zhù
    绿
    xiān
    guǒ
    jiǒng
    chéng
    hóng
    chóu
    chàng
    liáo
    tǎn
    shān
    wén
    àn
    chóng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1