「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。
《念奴娇·秋风秋雨》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:程垓 | 类型:写雨|写风|离别|写人|相思|无奈|黄昏|秋雨|写云|

秋风秋雨,正黄昏、供断一窗愁绝。

带减衣宽谁念我,难忍重城离别。

转枕褰帷,挑灯整被,总是相思切。

知他别后,负人多少风月。

不是怨极愁浓,只愁重见了,相思难说。

料得新来魂梦里,不管飞来蝴蝶。

排闷人间,寄愁天上,终有归时节。

如今无奈,乱云依旧千叠。

拼音
niàn jiāo · · qiū fēng qiū
[ [ sòng cháo ] ] chéng gāi
qiū fēng qiū zhèng huáng hūn gòng duàn chuāng chóu jué        dài jiǎn kuān shuí niàn nán rěn zhòng chéng bié        zhuǎn zhěn qiān wéi tiāo dēng zhěng bèi zǒng shì xiàng qiē        zhī bié hòu rén duō shǎo fēng yuè        shì yuàn chóu nóng zhī chóu zhòng jiàn le xiàng nán shuō        liào xīn lái hún mèng guǎn fēi lái dié        pái mèn rén jiān chóu tiān shàng zhōng yǒu guī shí jiē        jīn nài luàn yún jiù qiān dié       
念奴娇·秋风秋雨注音
  • niàn
    jiāo
    ·
    ·
    qiū
    fēng
    qiū
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    chéng
    gāi
  • qiū
    fēng
    qiū
    zhèng
    huáng
    hūn
    gòng
    duàn
    chuāng
    chóu
    jué
    dài
    jiǎn
    kuān
    shuí
    niàn
    nán
    rěn
    zhòng
    chéng
    bié
    zhuǎn
    zhěn
    qiān
    wéi
    tiāo
    dēng
    zhěng
    bèi
    zǒng
    shì
    xiàng
    qiē
    zhī
    bié
    hòu
    rén
    duō
    shǎo
    fēng
    yuè
    shì
    yuàn
    chóu
    nóng
    zhī
    chóu
    zhòng
    jiàn
    le
    xiàng
    nán
    shuō
    liào
    xīn
    lái
    hún
    mèng
    guǎn
    fēi
    lái
    dié
    pái
    mèn
    rén
    jiān
    chóu
    tiān
    shàng
    zhōng
    yǒu
    guī
    shí
    jiē
    jīn
    nài
    luàn
    yún
    jiù
    qiān
    dié

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1