黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《念奴娇·断虹霁雨》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写山|江南|

断虹霁雨,净秋空,山染修眉新绿。

桂影扶疏,谁便道,今夕清辉不足。

万里青天,姮娥何处,驾此一轮玉。

寒光零乱,为谁偏照醽醁。

年少从我追游,晚凉幽径,绕张园森木。

共倒金荷家万里,欢得尊前相属。

老子平生,江南江北,最爱临风曲。

孙郎微笑,坐来声喷霜竹。

拼音
niàn jiāo · · duàn hóng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
duàn hóng jìng qiū kōng shān rǎn xiū méi xīn 绿        guì yǐng shū shuí biàn 便 dào jīn qīng huī        wàn qīng tiān héng é chù jià lún        hán guāng líng luàn wéi shuí piān zhào líng        nián shǎo cóng zhuī yóu wǎn liáng yōu jìng rào zhāng yuán sēn        gòng dǎo jīn jiā wàn huān zūn qián xiàng shǔ        lǎo píng shēng jiāng nán jiāng běi zuì ài lín fēng        sūn láng wēi xiào zuò lái shēng pēn shuāng zhú       
念奴娇·断虹霁雨注音
  • niàn
    jiāo
    ·
    ·
    duàn
    hóng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • duàn
    hóng
    jìng
    qiū
    kōng
    shān
    rǎn
    xiū
    méi
    xīn
    绿
    guì
    yǐng
    shū
    shuí
    biàn
    便
    dào
    jīn
    qīng
    huī
    wàn
    qīng
    tiān
    héng
    é
    chù
    jià
    lún
    hán
    guāng
    líng
    luàn
    wéi
    shuí
    piān
    zhào
    líng
    nián
    shǎo
    cóng
    zhuī
    yóu
    wǎn
    liáng
    yōu
    jìng
    rào
    zhāng
    yuán
    sēn
    gòng
    dǎo
    jīn
    jiā
    wàn
    huān
    zūn
    qián
    xiàng
    shǔ
    lǎo
    píng
    shēng
    jiāng
    nán
    jiāng
    běi
    zuì
    ài
    lín
    fēng
    sūn
    láng
    wēi
    xiào
    zuò
    lái
    shēng
    pēn
    shuāng
    zhú
念奴娇·断虹霁雨注解

原序:八月十七日,同诸生步自永安城楼,过张宽夫园待月。偶有名酒,因以金荷酌众客。客有孙彦立,善吹笛。援笔作乐府长短句,文不加点。

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1