叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。

叶梦得其它作品精选

zuopinjingxuan

《应天长·松陵秋已老》
分享数:9
朝代: 宋朝 | 作者:叶梦得 | 类型:写雨|写风|写山|写水|写云|写酒|

松陵秋已老,正柳岸田家,酒醅初熟。

鲈脍莼羹,万里水天相续。

扁舟凌浩渺,寄一叶、暮涛吞沃。

青箬笠,西塞山前,自翻新曲。

来往未应足。

便细雨斜风,有谁拘束。

陶写中年,何待更须丝竹。

鸱夷千古意,算入手、比来尤速。

最好是,千点云峰,半篙澄绿。

拼音
yīng tiān zhǎng · · sōng líng qiū lǎo
[ [ sòng cháo ] ] mèng
sōng líng qiū lǎo zhèng liǔ àn tián jiā jiǔ pēi chū shú        kuài chún gēng wàn shuǐ tiān xiàng        biǎn zhōu líng hào miǎo tāo tūn        qīng ruò 西 sāi shān qián fān xīn        lái wǎng wèi yīng        biàn 便 xié fēng yǒu shuí shù        táo xiě zhōng nián dài gèng zhú        chī qiān suàn shǒu lái yóu        zuì hǎo shì qiān diǎn yún fēng bàn gāo chéng 绿       
应天长·松陵秋已老注音
  • yīng
    tiān
    zhǎng
    ·
    ·
    sōng
    líng
    qiū
    lǎo
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
  • sōng
    líng
    qiū
    lǎo
    zhèng
    liǔ
    àn
    tián
    jiā
    jiǔ
    pēi
    chū
    shú
    kuài
    chún
    gēng
    wàn
    shuǐ
    tiān
    xiàng
    biǎn
    zhōu
    líng
    hào
    miǎo
    tāo
    tūn
    qīng
    ruò
    西
    sāi
    shān
    qián
    fān
    xīn
    lái
    wǎng
    wèi
    yīng
    biàn
    便
    xié
    fēng
    yǒu
    shuí
    shù
    táo
    xiě
    zhōng
    nián
    dài
    gèng
    zhú
    chī
    qiān
    suàn
    shǒu
    lái
    yóu
    zuì
    hǎo
    shì
    qiān
    diǎn
    yún
    fēng
    bàn
    gāo
    chéng
    绿

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1