徐陵(507~583)字孝穆,东海郯(今山东郯城)人,徐摛之子。南朝梁陈间的诗人,文学家。早年即以诗文闻名。八岁能文,十二岁通《庄子》、《老子》。长大后,博涉史籍,有口才。梁武帝萧衍时期,任东宫学士,常出入禁闼,为当时宫体诗人,与庾信齐名,并称“徐庾”,与宋朝郭茂倩并称“乐府双壁。”入陈后历任尚书左仆射,中书监等职,继续宫体诗创作,诗文皆以轻靡绮艳见称。至德元年去世,时年七十七,赠镇右将军、特进,其侍中、左光禄、鼓吹、侯如故,谥曰章。 有四子:徐俭,徐份,徐仪,徐僔。

徐陵其它作品精选

zuopinjingxuan

《山斋诗》
分享数:2
朝代: 南北朝 | 作者:徐陵 | 类型:写雪|写风|写山|写水|写人|写云|

桃源惊往客。

鹤峤断来宾。

复有风云处。

萧条无俗人。

山寒微有雪。

石路本无尘。

竹径蒙笼巧。

茅斋结构新。

烧香披道记。

悬镜厌山神。

砌水何年溜。

檐桐几度春。

云霞一已绝。

宁辨汉将秦。

拼音
shān zhāi shī
[ [ nán běi cháo ] ] líng
táo yuán jīng wǎng        qiáo duàn lái bīn        yǒu fēng yún chù        xiāo tiáo rén        shān hán wēi yǒu xuě        shí běn chén        zhú jìng méng lóng qiǎo        máo zhāi jié gòu xīn        shāo xiāng dào        xuán jìng yàn shān shén        shuǐ nián liū        yán tóng chūn        yún xiá jué        níng biàn hàn jiāng qín       
山斋诗注音
  • shān
    zhāi
    shī
  • [
    [
    nán
    běi
    cháo
    ]
    ]
    líng
  • táo
    yuán
    jīng
    wǎng
    qiáo
    duàn
    lái
    bīn
    yǒu
    fēng
    yún
    chù
    xiāo
    tiáo
    rén
    shān
    hán
    wēi
    yǒu
    xuě
    shí
    běn
    chén
    zhú
    jìng
    méng
    lóng
    qiǎo
    máo
    zhāi
    jié
    gòu
    xīn
    shāo
    xiāng
    dào
    xuán
    jìng
    yàn
    shān
    shén
    shuǐ
    nián
    liū
    yán
    tóng
    chūn
    yún
    xiá
    jué
    níng
    biàn
    hàn
    jiāng
    qín

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1