蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。
《乌夜啼 留别赵粹文 以上明秀集注卷二三十四》
分享数:1
朝代: 金朝 | 作者:蔡松年 | 类型:写雪|写风|写山|故国|写梅|

一段江山秀气,风流故国王孙。

三年不惯冰天雪,白璧借春温。

宦路常难聚首,别期先已销魂。

与君两鬓犹青在,梅竹老夷门。

拼音
liú bié zhào cuì wén shàng míng xiù zhù juàn èr sān shí
[ [ jīn cháo ] ] cài sōng nián
duàn jiāng shān xiù fēng liú guó wáng sūn        sān nián guàn bīng tiān xuě bái jiè chūn wēn        huàn cháng nán shǒu bié xiān xiāo hún        jun1 liǎng bìn yóu qīng zài méi zhú lǎo mén       
乌夜啼 留别赵粹文 以上明秀集注卷二三十四注音
  •  
    liú
    bié
    zhào
    cuì
    wén
     
    shàng
    míng
    xiù
    zhù
    juàn
    èr
    sān
    shí
  • [
    [
    jīn
    cháo
    ]
    ]
    cài
    sōng
    nián
  • duàn
    jiāng
    shān
    xiù
    fēng
    liú
    guó
    wáng
    sūn
    sān
    nián
    guàn
    bīng
    tiān
    xuě
    bái
    jiè
    chūn
    wēn
    huàn
    cháng
    nán
    shǒu
    bié
    xiān
    xiāo
    hún
    jun1
    liǎng
    bìn
    yóu
    qīng
    zài
    méi
    zhú
    lǎo
    mén

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1