孔融(153-208),字文举,鲁国(治今山东曲阜)人,东汉文学家,“建安七子”之首。家学渊源,是孔子的二十世孙,太山都尉孔宙之子。少有异才,勤奋好学,与平原陶丘洪、陈留边让并称俊秀。献帝即位后任北军中侯、虎贲中郎将、北海相,时称孔北海。在郡六年,修城邑,立学校,举贤才,表儒术。建安元年(196),征还为将作大匠,迁少府,又任大中大夫。性好宾客,喜抨议时政,言辞激烈,后因触怒曹操,为曹操所杀。能诗善文。散文锋利简洁,代表作是《荐祢衡表》。六言诗反映了汉末动乱的现实。原有文集已散佚,明人辑有《孔北海集》。

孔融其它作品精选

zuopinjingxuan

《临终诗》
分享数:4
朝代: 汉朝 | 作者:孔融 | 类型:写山|写人|写云|

言多令事败。

器漏苦不密。

河溃蚁孔端。

山坏由猿穴。

涓涓江汉流。

天窗通冥室。

谗邪害公正。

浮云翳白日。

靡辞无忠诚。

华繁竟不实。

人有两三心。

安能合为一。

三人成市虎。

浸渍解胶漆。

生存多所虑。

长寝万事毕

拼音
lín zhōng shī
[ [ hàn cháo ] ] kǒng róng
yán duō lìng shì bài        lòu        kuì kǒng duān        shān huài yóu yuán xué        juān juān jiāng hàn liú        tiān chuāng tōng míng shì        chán xié hài gōng zhèng        yún bái        zhōng chéng        huá fán jìng shí        rén yǒu liǎng sān xīn        ān néng wéi        sān rén chéng shì        jìn jiě jiāo        shēng cún duō suǒ        zhǎng qǐn wàn shì
临终诗注音
  • lín
    zhōng
    shī
  • [
    [
    hàn
    cháo
    ]
    ]
    kǒng
    róng
  • yán
    duō
    lìng
    shì
    bài
    lòu
    kuì
    kǒng
    duān
    shān
    huài
    yóu
    yuán
    xué
    juān
    juān
    jiāng
    hàn
    liú
    tiān
    chuāng
    tōng
    míng
    shì
    chán
    xié
    hài
    gōng
    zhèng
    yún
    bái
    zhōng
    chéng
    huá
    fán
    jìng
    shí
    rén
    yǒu
    liǎng
    sān
    xīn
    ān
    néng
    wéi
    sān
    rén
    chéng
    shì
    jìn
    jiě
    jiāo
    shēng
    cún
    duō
    suǒ
    zhǎng
    qǐn
    wàn
    shì

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1