黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《奉和文潜赠无咎篇末多见及以既见君子云胡不·六》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:

北寺锁斋房,尘钥时一启。

晁张跫然来,连璧照书几。

庭柏郁葱葱,红榴罅多子。

时蒙吐佳句,幽处万籁起。

拼音
fèng wén qián zèng jiù piān duō jiàn jiàn jun1 yún · · liù
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
běi suǒ zhāi fáng chén yào shí        cháo zhāng qióng rán lái lián zhào shū        tíng bǎi cōng cōng hóng liú xià duō        shí méng jiā yōu chù wàn lài       
奉和文潜赠无咎篇末多见及以既见君子云胡不·六注音
  • fèng
    wén
    qián
    zèng
    jiù
    piān
    duō
    jiàn
    jiàn
    jun1
    yún
    ·
    ·
    liù
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • běi
    suǒ
    zhāi
    fáng
    chén
    yào
    shí
    cháo
    zhāng
    qióng
    rán
    lái
    lián
    zhào
    shū
    tíng
    bǎi
    cōng
    cōng
    hóng
    liú
    xià
    duō
    shí
    méng
    jiā
    yōu
    chù
    wàn
    lài

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1