黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《古诗二首上苏子瞻·零》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写人|写草|

青松出涧壑,十里闻风声。

上有百尺丝,下有千岁苓。

自性得久要,为人制颓龄。

小草有远志,相依在平生。

医和不并世,深根且固蒂。

人言可医国,可用太早计。

小大材则殊,气味固相似。

拼音
shī èr shǒu shàng zhān · · líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
qīng sōng chū jiàn shí wén fēng shēng        shàng yǒu bǎi chǐ xià yǒu qiān suì líng        xìng jiǔ yào wéi rén zhì tuí líng        xiǎo cǎo yǒu yuǎn zhì xiàng zài píng shēng        bìng shì shēn gēn qiě        rén yán guó yòng tài zǎo        xiǎo cái shū wèi xiàng       
古诗二首上苏子瞻·零注音
  • shī
    èr
    shǒu
    shàng
    zhān
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • qīng
    sōng
    chū
    jiàn
    shí
    wén
    fēng
    shēng
    shàng
    yǒu
    bǎi
    chǐ
    xià
    yǒu
    qiān
    suì
    líng
    xìng
    jiǔ
    yào
    wéi
    rén
    zhì
    tuí
    líng
    xiǎo
    cǎo
    yǒu
    yuǎn
    zhì
    xiàng
    zài
    píng
    shēng
    bìng
    shì
    shēn
    gēn
    qiě
    rén
    yán
    guó
    yòng
    tài
    zǎo
    xiǎo
    cái
    shū
    wèi
    xiàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1