李德裕(787—849),字文饶,唐代赵郡赞皇(今河北赞皇县)人,与其父李吉甫均为晚唐名相。唐文宗时,受李宗闵、牛僧儒等牛党势力倾轧,由翰林学士出为浙西观察使。太和七年,入相,复遭奸臣郑注、李训等人排斥,左迁。唐武宗即位后,李德裕再度入相,执政期间外平回鹘、内定昭义、裁汰冗官、协助武宗灭佛,功绩显赫。会昌四年八月,进封太尉、赵国公。唐武宗与李德裕之间的君臣相知成为晚唐之绝唱。后唐宣宗即位,李德裕由于位高权重,五贬为崖州司户。李德裕两度为相,太和年间为相1年8个月,会昌年间为相5年7个月,两次为相7年3个月。
《比闻龙门敬善寺有红桂树独秀伊川,尝于江南》
分享数:3
朝代: 唐朝 | 作者:李德裕 | 类型:写人|

昔闻红桂枝,独秀龙门侧。

越叟遗数株,周人未尝识。

平生爱此树,攀玩无由得。

君子知我心,因之为羽翼。

岂烦嘉客誉,且就清阴息。

来自天姥岑,长疑翠岚色。

芬芳世所绝,偃蹇枝渐直。

琼叶润不凋,珠英粲如织。

犹疑翡翠宿,想待鹓雏食。

宁止暂淹留,终当更封植。

拼音
wén lóng mén jìng shàn yǒu hóng guì shù xiù chuān cháng jiāng nán
[ [ táng cháo ] ]
wén hóng guì zhī xiù lóng mén        yuè sǒu shù zhū zhōu rén wèi cháng shí        píng shēng ài shù pān wán yóu        jun1 zhī xīn yīn zhī wéi        fán jiā qiě jiù qīng yīn        lái tiān lǎo cén zhǎng cuì lán        fēn fāng shì suǒ jué yǎn jiǎn zhī jiàn zhí        qióng rùn diāo zhū yīng càn zhī        yóu fěi cuì xiǔ 宿 xiǎng dài yuān chú shí        níng zhǐ zàn yān liú zhōng dāng gèng fēng zhí       
比闻龙门敬善寺有红桂树独秀伊川,尝于江南注音
  • wén
    lóng
    mén
    jìng
    shàn
    yǒu
    hóng
    guì
    shù
    xiù
    chuān
    cháng
    jiāng
    nán
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • wén
    hóng
    guì
    zhī
    xiù
    lóng
    mén
    yuè
    sǒu
    shù
    zhū
    zhōu
    rén
    wèi
    cháng
    shí
    píng
    shēng
    ài
    shù
    pān
    wán
    yóu
    jun1
    zhī
    xīn
    yīn
    zhī
    wéi
    fán
    jiā
    qiě
    jiù
    qīng
    yīn
    lái
    tiān
    lǎo
    cén
    zhǎng
    cuì
    lán
    fēn
    fāng
    shì
    suǒ
    jué
    yǎn
    jiǎn
    zhī
    jiàn
    zhí
    qióng
    rùn
    diāo
    zhū
    yīng
    càn
    zhī
    yóu
    fěi
    cuì
    xiǔ
    宿
    xiǎng
    dài
    yuān
    chú
    shí
    níng
    zhǐ
    zàn
    yān
    liú
    zhōng
    dāng
    gèng
    fēng
    zhí

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1