杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。

杨基其它作品精选

zuopinjingxuan

《寓江宁村居病起写怀(十首)·三》
分享数: 1
朝代:明朝 | 作者:杨基 | 类型:写雨|写雪|写风|写水|

醉舞狂歌四十年,老来参得一乘禅。

东风未湿墙腰雪,细雨微添石眼泉。

无数白鸥闲似我,一江春水碧于天。

莫言笠泽非彭泽,定拟金川是辋川。

拼音
jiāng níng cūn bìng xiě huái 怀 shí shǒu · · sān
[ [ míng cháo ] ] yáng
zuì kuáng shí nián lǎo lái cān chéng chán        dōng fēng wèi shī 湿 qiáng yāo xuě wēi tiān shí yǎn quán        shù bái ōu xián jiāng chūn shuǐ tiān        yán fēi péng dìng jīn chuān shì wǎng chuān       
寓江宁村居病起写怀(十首)·三注音
  • jiāng
    níng
    cūn
    bìng
    xiě
    huái
    怀
    shí
    shǒu
    ·
    ·
    sān
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • zuì
    kuáng
    shí
    nián
    lǎo
    lái
    cān
    chéng
    chán
    dōng
    fēng
    wèi
    shī
    湿
    qiáng
    yāo
    xuě
    wēi
    tiān
    shí
    yǎn
    quán
    shù
    bái
    ōu
    xián
    jiāng
    chūn
    shuǐ
    tiān
    yán
    fēi
    péng
    dìng
    jīn
    chuān
    shì
    wǎng
    chuān