杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。
《寄张学录孟兼揭应奉孟同二文学》
分享数:0
朝代: 明朝 | 作者:杨基 | 类型:写花|写山|写水|写草|

何用聪明万卷书,自须卑陋一廛居。

草于闲处生偏密,花到春深看渐疏。

绿水满渠浇药后,青山无数卷帘初。

相过莫道柴门窄,细柳高槐可荫车。

拼音
zhāng xué mèng jiān jiē yīng fèng mèng tóng èr wén xué
[ [ míng cháo ] ] yáng
yòng cōng míng wàn juàn shū bēi lòu chán        cǎo xián chù shēng piān huā dào chūn shēn kàn jiàn shū        绿 shuǐ mǎn jiāo yào hòu qīng shān shù juàn lián chū        xiàng guò dào chái mén zhǎi liǔ gāo huái yīn chē       
寄张学录孟兼揭应奉孟同二文学注音
  • zhāng
    xué
    mèng
    jiān
    jiē
    yīng
    fèng
    mèng
    tóng
    èr
    wén
    xué
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • yòng
    cōng
    míng
    wàn
    juàn
    shū
    bēi
    lòu
    chán
    cǎo
    xián
    chù
    shēng
    piān
    huā
    dào
    chūn
    shēn
    kàn
    jiàn
    shū
    绿
    shuǐ
    mǎn
    jiāo
    yào
    hòu
    qīng
    shān
    shù
    juàn
    lián
    chū
    xiàng
    guò
    dào
    chái
    mén
    zhǎi
    liǔ
    gāo
    huái
    yīn
    chē

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1