王叔承(1537—1601) 明诗人。初名光允,字叔承,晚更名灵岳,字子幻,自号昆仑承山人,吴江人。喜游学,纵游齐、鲁、燕、赵,又入闽赴楚。在邺下,郑若庸荐之赵康王。叔承以其无礼贤下士之实意,赋诗离去。又客大学士李春芳家,嗜酒。春芳有所纂述,常醉卧弗应,久之乃请其归。太仓王锡爵是其布衣之交,对三王并封之议,遗书数千言规劝之,锡爵为此叹服不已。其诗为王世贞兄弟所推崇。曾纵观西苑园内之胜,作汉宫曲数十阕,流传于禁中。著作有《潇湘编》、《吴越游集》、《宫词》、《壮游编》、《蟭螟寄杂录》、《后吴越编》、《荔子编》、《岳色编》、《芙蓉阁遗稿》等。
《宫词一百首(并序)(录五十首)·1117》
分享数: 5
朝代:明朝 | 作者:王叔承 | 类型:

朝元阁上翠烟横,太乙坛前白露明。

曾侍上皇供法曲,蹋歌犹带步虚声。

拼音
gōng bǎi shǒu bìng shí shǒu · · 1 1 1 1 1 1 7 7
[ [ míng cháo ] ] wáng shū chéng
cháo yuán shàng cuì yān héng tài tán qián bái míng        céng shì shàng huáng gòng yóu dài shēng       
宫词一百首(并序)(录五十首)·1117注音
  • gōng
    bǎi
    shǒu
    bìng
    shí
    shǒu
    ·
    ·
    1
    1
    1
    1
    1
    1
    7
    7
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    shū
    chéng
  • cháo
    yuán
    shàng
    cuì
    yān
    héng
    tài
    tán
    qián
    bái
    míng
    céng
    shì
    shàng
    huáng
    gòng
    yóu
    dài
    shēng