曹邺(816─875?),晚唐诗人,字业之,一作邺之,桂州(州治在今广西桂林)人。举进士,屡试不第,作《四怨三愁五情诗》,为舍人韦悫所悉,极力向礼部侍郎裴休加以推荐,这样,曹邺便于唐宣宗大中四年(850)登进士第,初为天平节度府幕僚,咸通二年至六年间(861─865)任太常博士,后以祠部郎中出为洋州(现在陕西省洋县)刺史。又入朝为吏部郎中,后免官归里。与刘驾、李频、郑谷等友善。曹邺诗工五古,文笔简洁洗炼,意深情烈,语言质朴通俗,善采民间口语入诗,在唐诗中独树一帜,颇有影响。《全唐诗》录存其诗一百零八首,编为二卷,数量虽少,但题材多样,原有集,已散佚,后人辑有《曹祠部集》。

曹邺其它作品精选

zuopinjingxuan

《四望楼·零》
分享数:2
朝代: 唐朝 | 作者:曹邺 | 类型:写风|写山|

楼在洛阳东,今废。

秦时有贵公子贾虚每日宴其上。

背山见楼影,应合与山齐。

座上日已出,城中未鸣鸡。

无限燕赵女,吹笙上金梯。

风起洛阳东,香过洛阳西。

公子长夜醉,不闻子规啼。

拼音
wàng lóu · · líng
[ [ táng cháo ] ] cáo
lóu zài luò yáng dōng jīn fèi        qín shí yǒu guì gōng jiǎ měi yàn shàng        bèi shān jiàn lóu yǐng yīng shān        zuò shàng chū chéng zhōng wèi míng        xiàn yàn zhào chuī shēng shàng jīn        fēng luò yáng dōng xiāng guò luò yáng 西        gōng zhǎng zuì wén guī       
四望楼·零注音
  • wàng
    lóu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    cáo
  • lóu
    zài
    luò
    yáng
    dōng
    jīn
    fèi
    qín
    shí
    yǒu
    guì
    gōng
    jiǎ
    měi
    yàn
    shàng
    bèi
    shān
    jiàn
    lóu
    yǐng
    yīng
    shān
    zuò
    shàng
    chū
    chéng
    zhōng
    wèi
    míng
    xiàn
    yàn
    zhào
    chuī
    shēng
    shàng
    jīn
    fēng
    luò
    yáng
    dōng
    xiāng
    guò
    luò
    yáng
    西
    gōng
    zhǎng
    zuì
    wén
    guī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1