曹邺(816─875?),晚唐诗人,字业之,一作邺之,桂州(州治在今广西桂林)人。举进士,屡试不第,作《四怨三愁五情诗》,为舍人韦悫所悉,极力向礼部侍郎裴休加以推荐,这样,曹邺便于唐宣宗大中四年(850)登进士第,初为天平节度府幕僚,咸通二年至六年间(861─865)任太常博士,后以祠部郎中出为洋州(现在陕西省洋县)刺史。又入朝为吏部郎中,后免官归里。与刘驾、李频、郑谷等友善。曹邺诗工五古,文笔简洁洗炼,意深情烈,语言质朴通俗,善采民间口语入诗,在唐诗中独树一帜,颇有影响。《全唐诗》录存其诗一百零八首,编为二卷,数量虽少,但题材多样,原有集,已散佚,后人辑有《曹祠部集》。
《四怨三愁五情诗十二首并序》
分享数: 2
朝代:唐朝 | 作者:曹邺 | 类型:写人|

郁于内者怨也,阻于外者愁也,犯于性者情也。

三者有一贼于前,必为颠、为沴、为早死人。

邺专仁谊久矣,有举不得用心,恐中斯物殒天命,幸未死。

间作《四怨三愁五情》以望诗人救。

拼音
yuàn sān chóu qíng shī shí èr shǒu bìng
[ [ táng cháo ] ] cáo
nèi zhě yuàn wài zhě chóu fàn xìng zhě qíng        sān zhě yǒu zéi qián wéi diān wéi wéi zǎo rén        zhuān rén jiǔ yǒu yòng xīn kǒng zhōng yǔn tiān mìng xìng wèi        jiān zuò yuàn sān chóu qíng wàng shī rén jiù       
四怨三愁五情诗十二首并序注音
  • yuàn
    sān
    chóu
    qíng
    shī
    shí
    èr
    shǒu
    bìng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    cáo
  • nèi
    zhě
    yuàn
    wài
    zhě
    chóu
    fàn
    xìng
    zhě
    qíng
    sān
    zhě
    yǒu
    zéi
    qián
    wéi
    diān
    wéi
    wéi
    zǎo
    rén
    zhuān
    rén
    jiǔ
    yǒu
    yòng
    xīn
    kǒng
    zhōng
    yǔn
    tiān
    mìng
    xìng
    wèi
    jiān
    zuò
    yuàn
    sān
    chóu
    qíng
    wàng
    shī
    rén
    jiù