(947—1001)宋真定人,字言几。七岁而孤,为内臣李知审养子。太宗太平兴国间进士。历通判鄂州,擢著作郎、直史馆,累迁右补阙、知制诰。八年,拜参知政事。雍熙初,谏太宗亲征范阳,以目疾求解机政。命兼秘书监,总秘阁藏书。淳化五年,兼判国子监,总领校雠、刊刻七经疏。真宗即位,拜工部尚书、参知政事,主张弃灵州,安抚西夏。后罢为武胜军节度使,徙知河南府。与李昉以诗相酬,有《二李唱和集》。► 李至的诗文(78篇)
《喜雨》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:李至 | 类型:写花|写草|

沈烟漠漠晦平臯,尽日空蒙阻出遨。

窗打纸声闻细点,槛飘花影见凝膏。

依稀恨曲添鸣溜,怅望啼妆在小桃。

何假锦障泥看麦,门前芳草绿於袍。

拼音
[ [ sòng cháo ] ] zhì
shěn yān huì píng gāo jìn kōng méng chū áo        chuāng zhǐ shēng wén diǎn kǎn piāo huā yǐng jiàn níng gāo        hèn tiān míng liū chàng wàng zhuāng zài xiǎo táo        jiǎ jǐn zhàng kàn mài mén qián fāng cǎo 绿 páo       
喜雨注音
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhì
  • shěn
    yān
    huì
    píng
    gāo
    jìn
    kōng
    méng
    chū
    áo
    chuāng
    zhǐ
    shēng
    wén
    diǎn
    kǎn
    piāo
    huā
    yǐng
    jiàn
    níng
    gāo
    hèn
    tiān
    míng
    liū
    chàng
    wàng
    zhuāng
    zài
    xiǎo
    táo
    jiǎ
    jǐn
    zhàng
    kàn
    mài
    mén
    qián
    fāng
    cǎo
    绿
    páo

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1