程珌(1164─1242)字怀古,休宁(今属安徽)人,先世居洺水,因自号洺水遗民。绍熙四年(1193)进士。授昌化主簿,调建康府教授,改知富阳县。嘉定十三年(1220),除秘书丞。明年,为著作佐郎、军器少监。历迁国子司业、起居舍人、权中书舍人,拜翰林学士、知制诰。绍定间,知福州兼福建安抚使,以端明殿学士致仕。淳祐二年卒,年七十九。《宋史》有传。有《洺水集》二十四卷,《洺水词》一卷。《四库总目提要》云:「珌文宗欧、苏,其所作词,亦出入于苏、辛两家之间。中多寿人亦自寿之作,颇嫌寡味。至《满庭芳》第二阕之萧、歌通叶,《减字木兰花》后阕之好、坐同韵,皆系乡音,尤不可为训也。」冯煦《蒿庵论词》云:「有与幼安周旋而即效其体者,若西樵、洺水两家。惜怀古味薄,济翁笔亦不健。」
《喜迁莺·少年意气》
分享数: 1
朝代:宋朝 | 作者:程珌 | 类型:写人|少年|

少年意气,脑燕兵胡?,虏王区脱。

眼底朦胧,腹中空洞,不著曹刘元白。

闻道殊科八中,也要彩卢连掷。

收拾尽,到如今但有,寸心如铁。

天付,真奇特。

口静神充,双眼胡僧碧。

楚国离骚,唐朝词学,未信芳尘□歇。

结取佳人香佩,截断儿曹绮舌。

归去也,且斓斑戏彩,好春长日。

拼音
qiān yīng · · shǎo nián
[ [ sòng cháo ] ] chéng
shǎo nián nǎo yàn bīng ? ? wáng tuō        yǎn méng lóng zhōng kōng dòng zhe cáo liú yuán bái        wén dào shū zhōng yào cǎi lián zhì        shōu shí jìn dào jīn dàn yǒu cùn xīn tiě        tiān zhēn        kǒu jìng shén chōng shuāng yǎn sēng        chǔ guó sāo táng cháo xué wèi xìn fāng chén xiē        jié jiā rén xiāng pèi jié duàn ér cáo shé        guī qiě lán bān cǎi hǎo chūn zhǎng       
喜迁莺·少年意气注音
  • qiān
    yīng
    ·
    ·
    shǎo
    nián
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    chéng
  • shǎo
    nián
    nǎo
    yàn
    bīng
    ?
    ?
    wáng
    tuō
    yǎn
    méng
    lóng
    zhōng
    kōng
    dòng
    zhe
    cáo
    liú
    yuán
    bái
    wén
    dào
    shū
    zhōng
    yào
    cǎi
    lián
    zhì
    shōu
    shí
    jìn
    dào
    jīn
    dàn
    yǒu
    cùn
    xīn
    tiě
    tiān
    zhēn
    kǒu
    jìng
    shén
    chōng
    shuāng
    yǎn
    sēng
    chǔ
    guó
    sāo
    táng
    cháo
    xué
    wèi
    xìn
    fāng
    chén
    xiē
    jié
    jiā
    rén
    xiāng
    pèi
    jié
    duàn
    ér
    cáo
    shé
    guī
    qiě
    lán
    bān
    cǎi
    hǎo
    chūn
    zhǎng