曾几(1085--1166)中国南宋诗人。字吉甫,自号茶山居士。其先赣州(今江西赣县)人,徙居河南府(今河南洛阳)。历任江西、浙西提刑、秘书少监、礼部侍郎。曾几学识渊博,勤于政事。他的学生陆游替他作《墓志铭》,称他“治经学道之余,发于文章,雅正纯粹,而诗尤工。”后人将其列入江西诗派。其诗多属抒情遣兴、唱酬题赠之作,闲雅清淡。五、七言律诗讲究对仗自然,气韵疏畅。古体如《赠空上人》,近体诗如《南山除夜》等,均见功力。所著《易释象》及文集已佚。《四库全书》有《茶山集》8卷,辑自《永乐大典》。
《喜晴》
分享数: 3
朝代:宋朝 | 作者:曾几 | 类型:写雨|写风|写山|写云|图画|写酒|

求晴而得晴,老子不胜喜。

夜间屋瓦声,如疾痛在己。

通宵遂无寐,落势殊未已。

禾头卧沙泥,便恐欲生耳。

谓天为不仁,春夏雨如彼。

即今孰主张,秋潦更如此。

垂成又败之,天意定不尔。

果如吾所料,林杪风忽起。

玄云走四山,白日行万里。

腰镰知几家,持杵者谁子。

欢声田野间,乐事图画里。

使君经旬忧,杯酒为一洗。

官仓不须问,百室既盈止。

作诗告同僚,可以贺我矣。

拼音
qíng
[ [ sòng cháo ] ] céng
qiú qíng ér qíng lǎo shèng        jiān shēng tòng zài        tōng xiāo suí mèi luò shì shū wèi        tóu shā biàn 便 kǒng shēng ěr        wèi tiān wéi rén chūn xià        jīn shú zhǔ zhāng qiū liáo gèng        chuí chéng yòu bài zhī tiān dìng ěr        guǒ suǒ liào lín miǎo fēng        xuán yún zǒu shān bái háng wàn        yāo lián zhī jiā chí chǔ zhě shuí        huān shēng tián jiān shì huà        shǐ 使 jun1 jīng xún yōu bēi jiǔ wéi        guān cāng wèn bǎi shì yíng zhǐ        zuò shī gào tóng liáo       
喜晴注音
  • qíng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    céng
  • qiú
    qíng
    ér
    qíng
    lǎo
    shèng
    jiān
    shēng
    tòng
    zài
    tōng
    xiāo
    suí
    mèi
    luò
    shì
    shū
    wèi
    tóu
    shā
    biàn
    便
    kǒng
    shēng
    ěr
    wèi
    tiān
    wéi
    rén
    chūn
    xià
    jīn
    shú
    zhǔ
    zhāng
    qiū
    liáo
    gèng
    chuí
    chéng
    yòu
    bài
    zhī
    tiān
    dìng
    ěr
    guǒ
    suǒ
    liào
    lín
    miǎo
    fēng
    xuán
    yún
    zǒu
    shān
    bái
    háng
    wàn
    yāo
    lián
    zhī
    jiā
    chí
    chǔ
    zhě
    shuí
    huān
    shēng
    tián
    jiān
    shì
    huà
    shǐ
    使
    jun1
    jīng
    xún
    yōu
    bēi
    jiǔ
    wéi
    guān
    cāng
    wèn
    bǎi
    shì
    yíng
    zhǐ
    zuò
    shī
    gào
    tóng
    liáo