司空曙(约720-790年),字文明,或作文初。广平(今河北永年县东南)人,大历十才子之一,唐代诗人。约唐代宗大历初前后在世。大历年进士,磊落有奇才,与李约为至交。性耿介,不干权要。家无担石,晏如也。尝因病中不给,遣其爱姬。韦辠节度剑南,辟致幕府。授洛阳主簿。未几,迁长林县丞。累官左拾遗。终水部郎中。曙诗有集二卷,登进士第,不详何年。曾官主簿。大历五年任左拾遗,贬长林(今湖北荆门西北)丞。贞元间,在剑南西川节度使韦皋幕任职,官检校水部郎中,终虞部郎中。曙为卢纶表兄,亦是"大历十才子"之一。其诗多为行旅赠别之作,长于抒情,多有名句。胡震亨曰:"司空虞部婉雅闲淡,语近性情。"(《唐音癸签》卷七)有《司空文明诗集》。其诗朴素真挚,情感细腻,多写自然景色和乡情旅思,长于五律。诗风闲雅疏淡。

司空曙其它作品精选

zuopinjingxuan

《哭苗员外呈张参军(苗公即参军舅氏)》
分享数: 1
朝代:唐朝 | 作者:司空曙 | 类型:写人|写羊|

思君宁家宅,久接竹林期。

尝值偷琴处,亲闻比玉时。

高人不易合,弱冠早相知。

试艺临诸友,能文即我师。

凌寒松未老,先暮槿何衰。

季子生前别,羊昙醉后悲。

寿堂乖一恸,奠席阻长辞。

因沥殊方泪,遥成墓下诗。

拼音
miáo yuán wài chéng zhāng cān jun1 miáo gōng cān jun1 jiù shì
[ [ táng cháo ] ] kōng shǔ
jun1 níng jiā zhái jiǔ jiē zhú lín        cháng zhí tōu qín chù qīn wén shí        gāo rén ruò guàn zǎo xiàng zhī        shì lín zhū yǒu néng wén shī        líng hán sōng wèi lǎo xiān jǐn 槿 shuāi        shēng qián bié yáng tán zuì hòu bēi        shòu 寿 táng guāi tòng diàn zhǎng        yīn shū fāng lèi yáo chéng xià shī       
哭苗员外呈张参军(苗公即参军舅氏)注音
  • miáo
    yuán
    wài
    chéng
    zhāng
    cān
    jun1
    miáo
    gōng
    cān
    jun1
    jiù
    shì
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    kōng
    shǔ
  • jun1
    níng
    jiā
    zhái
    jiǔ
    jiē
    zhú
    lín
    cháng
    zhí
    tōu
    qín
    chù
    qīn
    wén
    shí
    gāo
    rén
    ruò
    guàn
    zǎo
    xiàng
    zhī
    shì
    lín
    zhū
    yǒu
    néng
    wén
    shī
    líng
    hán
    sōng
    wèi
    lǎo
    xiān
    jǐn
    槿
    shuāi
    shēng
    qián
    bié
    yáng
    tán
    zuì
    hòu
    bēi
    shòu
    寿
    táng
    guāi
    tòng
    diàn
    zhǎng
    yīn
    shū
    fāng
    lèi
    yáo
    chéng
    xià
    shī