江总(519~594)著名南朝陈大臣、文学家。字总持,祖籍济阳考城(今河南兰考)。出身高门,幼聪敏,有文才。年十八,为宣惠武陵王府法曹参军,迁尚书殿中郎。所作诗篇深受梁武帝赏识,官至太常卿。张缵、王筠、刘之遴,乃一时高才学士,皆对江总雅相推重,与之为忘年友。侯景之乱后,避难会稽,流寓岭南,至陈文帝天嘉四年(563)才被征召回建康,任中书侍郎。陈后主时,官至尚书令,故世称“江令”。任上“总当权宰,不持政务,但日与后主游宴后庭”,“由是国政日颓,纲纪不立”(《陈书·江总传》)。隋文帝开皇九年(589)灭陈,江总入隋为上开府,后放回江南,去世于江都(今江苏扬州)。

江总其它作品精选

zuopinjingxuan

《咏采甘露应诏诗》
分享数:1
朝代: 隋朝 | 作者:江总 | 类型:写风|写山|写水|写云|

祥露晓氛氲。

上林朝晃朗。

千行珠树出。

万叶琼枝长。

徐轮动仙驾。

清晏留神赏。

丹水波涛泛。

黄山烟雾上。

风亭翠旆开。

云殿朱弦响。

徒知恩礼洽。

自怜名实爽。

拼音
yǒng cǎi gān yīng zhào shī
[ [ suí cháo ] ] jiāng zǒng
xiáng xiǎo fēn yūn        shàng lín cháo huǎng lǎng        qiān háng zhū shù chū        wàn qióng zhī zhǎng        lún dòng xiān jià        qīng yàn liú shén shǎng        dān shuǐ tāo fàn        huáng shān yān shàng        fēng tíng cuì pèi kāi        yún diàn 殿 zhū xián xiǎng        zhī ēn qià        lián míng shí shuǎng       
咏采甘露应诏诗注音
  • yǒng
    cǎi
    gān
    yīng
    zhào
    shī
  • [
    [
    suí
    cháo
    ]
    ]
    jiāng
    zǒng
  • xiáng
    xiǎo
    fēn
    yūn
    shàng
    lín
    cháo
    huǎng
    lǎng
    qiān
    háng
    zhū
    shù
    chū
    wàn
    qióng
    zhī
    zhǎng
    lún
    dòng
    xiān
    jià
    qīng
    yàn
    liú
    shén
    shǎng
    dān
    shuǐ
    tāo
    fàn
    huáng
    shān
    yān
    shàng
    fēng
    tíng
    cuì
    pèi
    kāi
    yún
    diàn
    殿
    zhū
    xián
    xiǎng
    zhī
    ēn
    qià
    lián
    míng
    shí
    shuǎng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1