杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。

杨基其它作品精选

zuopinjingxuan

《咏冰》
分享数: 3
朝代:明朝 | 作者:杨基 | 类型:写雪|写水|写人|写云|

凌室启深藏,殊恩赐上方。

壶清迷练色,瓯薄耀寒光。

当座人俱素,登筵体共凉。

莹含银□洁,甘荐蜜脾香。

浅碧迎歌扇,微红映舞裳。

明愁难作鉴,坚恐易成浆。

瑞拟金窗雪,勋高玉井霜。

屏惭云母热,帘咤水晶长。

醉客狂思踏,词臣渴愿尝。

陈王方避暑,突兀殿中央。

拼音
yǒng bīng
[ [ míng cháo ] ] yáng
líng shì shēn cáng shū ēn shàng fāng        qīng liàn ōu báo yào 耀 hán guāng        dāng zuò rén dēng yàn gòng liáng        yíng hán yín jié gān jiàn xiāng        qiǎn yíng shàn wēi hóng yìng shang        míng chóu nán zuò jiàn jiān kǒng chéng jiāng        ruì jīn chuāng xuě xūn gāo jǐng shuāng        píng cán yún lián zhà shuǐ jīng zhǎng        zuì kuáng chén yuàn cháng        chén wáng fāng shǔ diàn 殿 zhōng yāng       
咏冰注音
  • yǒng
    bīng
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • líng
    shì
    shēn
    cáng
    shū
    ēn
    shàng
    fāng
    qīng
    liàn
    ōu
    báo
    yào
    耀
    hán
    guāng
    dāng
    zuò
    rén
    dēng
    yàn
    gòng
    liáng
    yíng
    hán
    yín
    jié
    gān
    jiàn
    xiāng
    qiǎn
    yíng
    shàn
    wēi
    hóng
    yìng
    shang
    míng
    chóu
    nán
    zuò
    jiàn
    jiān
    kǒng
    chéng
    jiāng
    ruì
    jīn
    chuāng
    xuě
    xūn
    gāo
    jǐng
    shuāng
    píng
    cán
    yún
    lián
    zhà
    shuǐ
    jīng
    zhǎng
    zuì
    kuáng
    chén
    yuàn
    cháng
    chén
    wáng
    fāng
    shǔ
    diàn
    殿
    zhōng
    yāng