胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和韩司谏叔夏乐谷五吟·蒲团》
分享数: 5
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写雪|少年|

少年慕简册,编蒲抄古书。

有闻未能行,常恐迷劂初。

青毡雪窗夜,卧起卷复舒。

岁久亦穿穴,客冷不及渠。

知公已坐忘,物我归如如。

黄团稳叠足,绣茵一蘧篨。

传闻伏蒲谏,天子怀每虚。

出处谅未免,里轮联锋车。

拼音
hán jiàn shū xià yín · · tuán
[ [ sòng cháo ] ] yín
shǎo nián jiǎn biān chāo shū        yǒu wén wèi néng háng cháng kǒng jué chū        qīng zhān xuě chuāng juàn shū        suì jiǔ chuān 穿 xué lěng        zhī gōng zuò wàng guī        huáng tuán wěn dié xiù yīn chú        chuán wén jiàn tiān huái 怀 měi        chū chù liàng wèi miǎn lún lián fēng chē       
和韩司谏叔夏乐谷五吟·蒲团注音
  • hán
    jiàn
    shū
    xià
    yín
    ·
    ·
    tuán
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • shǎo
    nián
    jiǎn
    biān
    chāo
    shū
    yǒu
    wén
    wèi
    néng
    háng
    cháng
    kǒng
    jué
    chū
    qīng
    zhān
    xuě
    chuāng
    juàn
    shū
    suì
    jiǔ
    chuān
    穿
    xué
    lěng
    zhī
    gōng
    zuò
    wàng
    guī
    huáng
    tuán
    wěn
    dié
    xiù
    yīn
    chú
    chuán
    wén
    jiàn
    tiān
    huái
    怀
    měi
    chū
    chù
    liàng
    wèi
    miǎn
    lún
    lián
    fēng
    chē