胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和韩司谏叔夏乐谷五吟·瓦炉》
分享数: 2
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写水|写人|

灵台净含光,虚室自生白。

缥缈沉水香,瓦篆青幂幂。

何用金狻猊,浮动罗绮席。

缁黄手秉持,儿女衣篝僻。

一从胡尘涨,岱华腥膻隔。

君臣若际会,至治发明德。

普熏遍十方,氤氲本埏埴。

何人学孔祷,鼻观久已塞。

拼音
hán jiàn shū xià yín · ·
[ [ sòng cháo ] ] yín
líng tái jìng hán guāng shì shēng bái        piāo miǎo chén shuǐ xiāng zhuàn qīng        yòng jīn suān dòng luó        huáng shǒu bǐng chí ér gōu        cóng chén zhǎng dài huá xīng shān        jun1 chén ruò huì zhì zhì míng        xūn biàn shí fāng yīn yūn běn shān zhí        rén xué kǒng dǎo guān jiǔ sāi       
和韩司谏叔夏乐谷五吟·瓦炉注音
  • hán
    jiàn
    shū
    xià
    yín
    ·
    ·
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • líng
    tái
    jìng
    hán
    guāng
    shì
    shēng
    bái
    piāo
    miǎo
    chén
    shuǐ
    xiāng
    zhuàn
    qīng
    yòng
    jīn
    suān
    dòng
    luó
    huáng
    shǒu
    bǐng
    chí
    ér
    gōu
    cóng
    chén
    zhǎng
    dài
    huá
    xīng
    shān
    jun1
    chén
    ruò
    huì
    zhì
    zhì
    míng
    xūn
    biàn
    shí
    fāng
    yīn
    yūn
    běn
    shān
    zhí
    rén
    xué
    kǒng
    dǎo
    guān
    jiǔ
    sāi