胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和韩司谏叔夏乐谷五吟·布被》
分享数: 0
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写马|

昔年司马公,清德如伯夷。

箪瓢不改乐,又似吾先师。

平生一布被,天地乃吾知。

岂比平津侯,挟诈坐受嗤。

公今蹈前修,自适性所宜。

不受寒暑变,炎凉但相推。

彼美锦绣温,蒙覆真虎皮。

愧非三绝手,何以嗣铭诗。

拼音
hán jiàn shū xià yín · · bèi
[ [ sòng cháo ] ] yín
nián gōng qīng        dān piáo gǎi yòu xiān shī        píng shēng bèi tiān nǎi zhī        píng jīn hóu jiā zhà zuò shòu chī        gōng jīn dǎo qián xiū shì xìng suǒ        shòu hán shǔ biàn yán liáng dàn xiàng tuī        měi jǐn xiù wēn méng zhēn        kuì fēi sān jué shǒu míng shī       
和韩司谏叔夏乐谷五吟·布被注音
  • hán
    jiàn
    shū
    xià
    yín
    ·
    ·
    bèi
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • nián
    gōng
    qīng
    dān
    piáo
    gǎi
    yòu
    xiān
    shī
    píng
    shēng
    bèi
    tiān
    nǎi
    zhī
    píng
    jīn
    hóu
    jiā
    zhà
    zuò
    shòu
    chī
    gōng
    jīn
    dǎo
    qián
    xiū
    shì
    xìng
    suǒ
    shòu
    hán
    shǔ
    biàn
    yán
    liáng
    dàn
    xiàng
    tuī
    měi
    jǐn
    xiù
    wēn
    méng
    zhēn
    kuì
    fēi
    sān
    jué
    shǒu
    míng
    shī