(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,
《和陶渊明饮酒(二十首。并序)·一》
分享数: 1
朝代:明朝 | 作者:戴良 | 类型:

三春布阳德,万物发华滋。

凌霄直微类,近亦附乔枝。

低迷众无睹,高出乃见奇。

煌煌九霄中,荣夸遽尔为。

我道似不尔,一笑悬吾羁。

拼音
táo yuān míng yǐn jiǔ èr shí shǒu bìng · ·
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
sān chūn yáng wàn huá        líng xiāo zhí wēi lèi jìn qiáo zhī        zhòng gāo chū nǎi jiàn        huáng huáng jiǔ xiāo zhōng róng kuā ěr wéi        dào ěr xiào xuán       
和陶渊明饮酒(二十首。并序)·一注音
  • táo
    yuān
    míng
    yǐn
    jiǔ
    èr
    shí
    shǒu
    bìng
    ·
    ·
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • sān
    chūn
    yáng
    wàn
    huá
    líng
    xiāo
    zhí
    wēi
    lèi
    jìn
    qiáo
    zhī
    zhòng
    gāo
    chū
    nǎi
    jiàn
    huáng
    huáng
    jiǔ
    xiāo
    zhōng
    róng
    kuā
    ěr
    wéi
    dào
    ěr
    xiào
    xuán