(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,
《和沈休文双溪八咏·零》
分享数: 4
朝代:明朝 | 作者:戴良 | 类型:写风|写草|

秋至愍衰草,衰草遍平陆。

方晨露染黄,入夜风销绿。

别叶有归声,故蕊无留馥。

劲茎坐自摧,寒丛竦如束。

彼物既如斯,我年宁不促。

已失早生荣,敢冀晚凋福。

何当即去兹,纵浪从所欲。

拼音
shěn xiū wén shuāng yǒng · · líng
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
qiū zhì mǐn shuāi cǎo shuāi cǎo biàn píng        fāng chén rǎn huáng fēng xiāo 绿        bié yǒu guī shēng ruǐ liú        jìn jīng zuò cuī hán cóng sǒng shù        nián níng        shī zǎo shēng róng gǎn wǎn diāo        dāng zòng làng cóng suǒ       
和沈休文双溪八咏·零注音
  • shěn
    xiū
    wén
    shuāng
    yǒng
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • qiū
    zhì
    mǐn
    shuāi
    cǎo
    shuāi
    cǎo
    biàn
    píng
    fāng
    chén
    rǎn
    huáng
    fēng
    xiāo
    绿
    bié
    yǒu
    guī
    shēng
    ruǐ
    liú
    jìn
    jīng
    zuò
    cuī
    hán
    cóng
    sǒng
    shù
    nián
    níng
    shī
    zǎo
    shēng
    róng
    gǎn
    wǎn
    diāo
    dāng
    zòng
    làng
    cóng
    suǒ