肤剥心枯岁月深,孙枝已解作龙吟。烈风吹起孤高韵,犹作峰头梁甫音。
《和段好古外郎二首·零》
分享数:8
朝代: 宋朝 | 作者:王奕 | 类型:写雨|写风|写花|写山|写鸟|写人|雨后|

休烦蜀鸟劝归频,正欲尼山拜圣人。

若使诗书灰烈焰,便应天地化微尘。

汉书牛角虽漫夜,鲁史麟经不断春。

花市一番风雨后,几多桃李又重新。

拼音
duàn hǎo wài láng èr shǒu · · líng
[ [ sòng cháo ] ] wáng
xiū fán shǔ niǎo quàn guī pín zhèng shān bài shèng rén        ruò shǐ 使 shī shū huī liè yàn biàn 便 yīng tiān huà wēi chén        hàn shū niú jiǎo suī màn shǐ lín jīng duàn chūn        huā shì fān fēng hòu duō táo yòu zhòng xīn       
和段好古外郎二首·零注音
  • duàn
    hǎo
    wài
    láng
    èr
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
  • xiū
    fán
    shǔ
    niǎo
    quàn
    guī
    pín
    zhèng
    shān
    bài
    shèng
    rén
    ruò
    shǐ
    使
    shī
    shū
    huī
    liè
    yàn
    biàn
    便
    yīng
    tiān
    huà
    wēi
    chén
    hàn
    shū
    niú
    jiǎo
    suī
    màn
    shǐ
    lín
    jīng
    duàn
    chūn
    huā
    shì
    fān
    fēng
    hòu
    duō
    táo
    yòu
    zhòng
    xīn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1