温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《寄渚宫遗民弘里生》
分享数:91
朝代: 唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写花|写水|写鸟|写湖|写桥|写云|写鱼|写酒|

柳弱湖堤曲,篱疏水巷深。

酒阑初促席,歌罢欲分襟。

波月欺华烛,汀云润故琴。

镜清花并蒂,床冷簟连心。

荷叠平桥暗,萍稀败舫沉。

城头五通鼓,窗外万家砧。

异县鱼投浪,当年鸟共林。

八行香未灭,千里梦难寻。

未肯睽良愿,空期嗣好音。

他时因咏作,犹得比南金。

拼音
zhǔ gōng mín hóng shēng
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
liǔ ruò , , shū shuǐ xiàng shēn       
jiǔ lán chū , , fèn jīn       
yuè huá zhú , , tīng yún rùn qín       
jìng qīng huā bìng , , chuáng lěng diàn lián xīn       
dié píng qiáo àn , , píng bài fǎng chén       
chéng tóu tōng , , chuāng wài wàn jiā zhēn       
xiàn tóu làng , , dāng nián niǎo gòng lín       
háng xiāng wèi miè , , qiān mèng nán xún       
wèi kěn kuí liáng yuàn , , kōng hǎo yīn       
shí yīn yǒng zuò , , yóu nán jīn
寄渚宫遗民弘里生注音
  • zhǔ
    gōng
    mín
    hóng
    shēng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • liǔ
    ruò
    ,
    ,
    shū
    shuǐ
    xiàng
    shēn
  • jiǔ
    lán
    chū
    ,
    ,
    fèn
    jīn
  • yuè
    huá
    zhú
    ,
    ,
    tīng
    yún
    rùn
    qín
  • jìng
    qīng
    huā
    bìng
    ,
    ,
    chuáng
    lěng
    diàn
    lián
    xīn
  • dié
    píng
    qiáo
    àn
    ,
    ,
    píng
    bài
    fǎng
    chén
  • chéng
    tóu
    tōng
    ,
    ,
    chuāng
    wài
    wàn
    jiā
    zhēn
  • xiàn
    tóu
    làng
    ,
    ,
    dāng
    nián
    niǎo
    gòng
    lín
  • háng
    xiāng
    wèi
    miè
    ,
    ,
    qiān
    mèng
    nán
    xún
  • wèi
    kěn
    kuí
    liáng
    yuàn
    ,
    ,
    kōng
    hǎo
    yīn
  • shí
    yīn
    yǒng
    zuò
    ,
    ,
    yóu
    nán
    jīn
例句
钻燧取火,构木为台,~,竭泽而渔。 ★《淮南子·本经训》

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1