温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《题僧泰恭院二首》
分享数:76
朝代: 唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写山|忧患|

昔岁东林下,深公识姓名。

尔来辞半偈,空复叹劳生。

忧患慕禅味,寂寥遗世情。

所归心自得,何事倦尘缨。

微生竟劳止,晤言犹是非。

出门还有泪,看竹暂忘机。

爽气三秋近,浮生一笑稀。

故山松菊在,终欲掩荆扉。

拼音
sēng tài gōng yuàn èr shǒu
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
suì dōng lín xià , , shēn gōng shí xìng míng       
ěr lái bàn , , kōng tàn láo shēng       
yōu huàn chán wèi , , liáo shì qíng       
suǒ guī xīn , , shì juàn chén yīng       
wēi shēng jìng láo zhǐ , , yán yóu shì fēi       
chū mén hái yǒu lèi , , kàn zhú zàn wàng       
shuǎng sān qiū jìn , , shēng xiào       
shān sōng zài , , zhōng yǎn jīng fēi
题僧泰恭院二首注音
  • sēng
    tài
    gōng
    yuàn
    èr
    shǒu
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • suì
    dōng
    lín
    xià
    ,
    ,
    shēn
    gōng
    shí
    xìng
    míng
  • ěr
    lái
    bàn
    ,
    ,
    kōng
    tàn
    láo
    shēng
  • yōu
    huàn
    chán
    wèi
    ,
    ,
    liáo
    shì
    qíng
  • suǒ
    guī
    xīn
    ,
    ,
    shì
    juàn
    chén
    yīng
  • wēi
    shēng
    jìng
    láo
    zhǐ
    ,
    ,
    yán
    yóu
    shì
    fēi
  • chū
    mén
    hái
    yǒu
    lèi
    ,
    ,
    kàn
    zhú
    zàn
    wàng
  • shuǎng
    sān
    qiū
    jìn
    ,
    ,
    shēng
    xiào
  • shān
    sōng
    zài
    ,
    ,
    zhōng
    yǎn
    jīng
    fēi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1