胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和刘仲固痛饮四叠》
分享数: 0
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写景|写风|写人|

旧诗未酬新句新,向来毒酲与死滨。

颓然一榻谁料理,子思之侧知无人。

华筵再开不辞醉,夜碧千钟慰愁肺。

盍簪如雾君不来,岂念清游后难继。

朱唇少罢凌风歌,莲舟小桨翻青罗。

笛声无哀亦无怨,唤取月色今宵多。

狂时骀荡醒时耻,情景循环亦何已。

但愁霜过沾人衣,埘上嘐嘐坐当起。

拼音
liú zhòng tòng yǐn dié
[ [ sòng cháo ] ] yín
jiù shī wèi chóu xīn xīn xiàng lái chéng bīn        tuí rán shuí liào zhī zhī rén        huá yàn zài kāi zuì qiān zhōng wèi chóu fèi        zān jun1 lái niàn qīng yóu hòu nán        zhū chún shǎo líng fēng lián zhōu xiǎo jiǎng fān qīng luó        shēng āi yuàn huàn yuè jīn xiāo duō        kuáng shí dài dàng xǐng shí chǐ qíng jǐng xún huán        dàn chóu shuāng guò zhān rén shí shàng jiāo jiāo zuò dāng       
和刘仲固痛饮四叠注音
  • liú
    zhòng
    tòng
    yǐn
    dié
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • jiù
    shī
    wèi
    chóu
    xīn
    xīn
    xiàng
    lái
    chéng
    bīn
    tuí
    rán
    shuí
    liào
    zhī
    zhī
    rén
    huá
    yàn
    zài
    kāi
    zuì
    qiān
    zhōng
    wèi
    chóu
    fèi
    zān
    jun1
    lái
    niàn
    qīng
    yóu
    hòu
    nán
    zhū
    chún
    shǎo
    líng
    fēng
    lián
    zhōu
    xiǎo
    jiǎng
    fān
    qīng
    luó
    shēng
    āi
    yuàn
    huàn
    yuè
    jīn
    xiāo
    duō
    kuáng
    shí
    dài
    dàng
    xǐng
    shí
    chǐ
    qíng
    jǐng
    xún
    huán
    dàn
    chóu
    shuāng
    guò
    zhān
    rén
    shí
    shàng
    jiāo
    jiāo
    zuò
    dāng