胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和信仲喜雨二首》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写雨|写山|写水|民谣|山川|写雷|写云|

云汉吁嗟堕杳冥,德音雷动走群灵。

天心逢契牺牲祷,田畯先闻黍稷馨。

帘卷西山增爽气,水通南涧漫平汀。

一篇可嗣东坡记,北榭今成喜雨亭。

天公知我亦顽冥,不许山川借宠灵。

何事民谣为膏泽,只因君德荐明馨。

楩楠未厌云迷谷,鸥鹭初便水满汀。

试揽秋光澄北榭,千峰争翠岌岩亭。

拼音
xìn zhòng èr shǒu
[ [ sòng cháo ] ] yín
yún hàn jiē duò yǎo míng yīn léi dòng zǒu qún líng        tiān xīn féng shēng dǎo tián jun4 xiān wén shǔ xīn        lián juàn 西 shān zēng shuǎng shuǐ tōng nán jiàn màn píng tīng        piān dōng běi xiè jīn chéng tíng        tiān gōng zhī wán míng shān chuān jiè chǒng líng        shì mín yáo wéi gāo zhī yīn jun1 jiàn míng xīn        pián nán wèi yàn yún ōu chū biàn 便 shuǐ mǎn tīng        shì lǎn qiū guāng chéng běi xiè qiān fēng zhēng cuì yán tíng       
和信仲喜雨二首注音
  • xìn
    zhòng
    èr
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • yún
    hàn
    jiē
    duò
    yǎo
    míng
    yīn
    léi
    dòng
    zǒu
    qún
    líng
    tiān
    xīn
    féng
    shēng
    dǎo
    tián
    jun4
    xiān
    wén
    shǔ
    xīn
    lián
    juàn
    西
    shān
    zēng
    shuǎng
    shuǐ
    tōng
    nán
    jiàn
    màn
    píng
    tīng
    piān
    dōng
    běi
    xiè
    jīn
    chéng
    tíng
    tiān
    gōng
    zhī
    wán
    míng
    shān
    chuān
    jiè
    chǒng
    líng
    shì
    mín
    yáo
    wéi
    gāo
    zhī
    yīn
    jun1
    jiàn
    míng
    xīn
    pián
    nán
    wèi
    yàn
    yún
    ōu
    chū
    biàn
    便
    shuǐ
    mǎn
    tīng
    shì
    lǎn
    qiū
    guāng
    chéng
    běi
    xiè
    qiān
    fēng
    zhēng
    cuì
    yán
    tíng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1