胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和仁仲治圃三首·零》
分享数: 2
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:

不遣身心同槁灰,化工随手自量裁。

一栏仙葩端倪露,九畹崇兰次第栽。

生意可观那画得,暗香难觅偶吹来。

柴门漫说何曾闭,俗驾经过也未猜。

拼音
rén zhòng zhì sān shǒu · · líng
[ [ sòng cháo ] ] yín
qiǎn shēn xīn tóng gǎo huī huà gōng suí shǒu liàng cái        lán xiān duān jiǔ wǎn chóng lán zāi        shēng guān huà àn xiāng nán ǒu chuī lái        chái mén màn shuō céng jià jīng guò wèi cāi       
和仁仲治圃三首·零注音
  • rén
    zhòng
    zhì
    sān
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • qiǎn
    shēn
    xīn
    tóng
    gǎo
    huī
    huà
    gōng
    suí
    shǒu
    liàng
    cái
    lán
    xiān
    duān
    jiǔ
    wǎn
    chóng
    lán
    zāi
    shēng
    guān
    huà
    àn
    xiāng
    nán
    ǒu
    chuī
    lái
    chái
    mén
    màn
    shuō
    céng
    jià
    jīng
    guò
    wèi
    cāi